Nhảy cóc, nâng ghế đá squat, nàng cứ thế luyện tập đến khi mồ hôi đầm đìa, thật sự không còn chút sức lực nào.
Vú nuôi cho b.ú xong, ôm Đậu Đậu đứng một bên nhìn.
“Thanh Ngọc, cho người đun nước, ta muốn tắm!”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, thưa phu nhân!”
Họ thấy Bạch Chỉ Nguyệt luyện tập đến mồ hôi nhễ nhại liền biết chắc chắn sẽ cần dùng nước. Làm nô tài phải luôn nghĩ trước chủ nhân một bước.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Ừm, đi lấy quần áo tắm cho ta.”
“Vâng ạ.”
“Ôm con qua phòng bên, để ta có thể nhìn thấy.”
“Con chim kia, ngươi không được vào.”
“Hứ, con chim này không thèm nhìn trộm đâu.”
Bạch Chỉ Nguyuyệt nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo rồi đi ra, ôm lấy Đậu Đậu.
“Con có thấy con chim khách đó không, có nghe được nó nói gì không?”
“Nó biết nói à?”
“Vừa rồi mẹ phát hiện mình có thể hiểu được tiếng chim. Nó là một con chim rất thông minh, con thử cảm ứng xem có nghe được không.”
Con chim khách nhảy lên trên cái bọc của bé, dí mắt sát vào mắt Đậu Đậu.
“Chào nhóc con nhé, vừa rồi hỏi ngươi mà không thèm trả lời.”
Đậu Đậu nghe trực tiếp chỉ có thể nghe thấy tiếng chít chít, bé thử dùng ý thức để giao tiếp.
“Chào cậu, tiểu hôi thước.”
“Ai nha, còn có thể nói chuyện trong đầu ta nữa à, lợi hại thật! Ngươi cũng được Diêm Vương chiếu cố qua sao?”
Đậu Đậu khó hiểu, nhìn về phía mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-61-le-tam-ba-ngay.html.]
“Mẹ ơi, giao tiếp bằng ý thức thì được, nhưng trực tiếp thì không được. Mà Diêm Vương chiếu cố là sao ạ?”
“À, mẹ lừa con chim khách là mẹ đã từng xuống điện Diêm La, vốn không đáng c.h.ế.t nên được đưa về, còn được thêm chút năng lực và thủ đoạn.”
Thôi được, hai mẹ con phải thống nhất lời khai.
“Đúng vậy, ông lão ấy không nhận, lại đưa ta về rồi.”
“Xem ra các ngươi đều là người có phúc lớn về sau. Sau này chiếu cố nhau nhiều hơn nhé!”
Quả nhiên là một con chim thông minh, còn biết cầu xin được chiếu cố.
“Không thành vấn đề, chúng ta chăm sóc lẫn nhau!”
“Đặt cho ngươi một cái tên đi, không thể cứ gọi chim à chim ơi được!”
“Được ạ, được ạ, sau này ta cũng là chim có tên rồi.”
“Ngươi thông minh đáng yêu như vậy, gọi là Thông Thông có được không!”
“Được, cứ gọi là Thông Thông đi.”
Thông Thông bị vài lời hay ý đẹp dỗ dành đến mức không biết đông tây nam bắc là gì, vui đến điên cuồng bay đi thăm dò tin tức cho hai người.
“Xem ra năng lực của chúng ta đều đã được mở rộng và nâng cao, càng cụ thể hóa hơn.”
“Ừm, năng lực này giúp chúng ta nắm bắt thông tin tiện lợi hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy, nhưng con cũng dùng có chừng mực thôi, đừng để bị tổn thương não bộ. Hiện tại có mẹ là đủ rồi.”
“Con sẽ tuần tự từng bước, từ từ tiến lên.”
Hoa ma ma mang theo một bụng tức giận trở về Hi Viên.
“Thưa lão phu nhân, lễ vật đã đưa qua rồi ạ. Chỉ là Bạch thị hiện tại không còn để ý đến thể diện gì nữa, đối với lão phu nhân cũng cực kỳ không tôn trọng.”
Hoa ma ma kể lại hành động của Bạch thị cho Trương thị nghe.
“Chắc là không còn gì để mất nữa rồi, cho rằng nắm được đại công tử, trong tay lại có thứ vũ khí sắc bén đó là có thể làm mưa làm gió. Hừ! Dù thế nào cũng là cái chết, không cần để ý đến nàng ta, cứ làm tốt việc chúng ta nên làm là được.”