Lại gần nhìn lên giường, ngoài vết m.á.u loang lổ thì trống không, Bạch thị đã biến mất, chỉ còn lại một đứa trẻ sơ sinh không còn hơi thở.
“Sao có thể, sau khi c.h.ế.t mà còn sinh được con? Chuyện này không thể nào, lẽ nào xác c.h.ế.t vùng dậy, người đi đâu rồi, phen này sắp có chuyện lớn rồi!”
Chân của Lý ma ma đã run đến mức đứng không vững, trong lòng sợ hãi muốn chạy ra ngoài, nhưng chân lại không nghe lời.
“Ta phải mau đi báo cho Hầu gia và Dung phu nhân!”
Bỗng nghe tiếng cửa đóng lại, bà ta đột ngột ngẩng đầu.
“Bạch... Hầu phu nhân!”
“Ồ, muốn đi tìm chủ tử của ngươi à?”
Lý ma ma cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Phu nhân nếu không có việc gì, nô tỳ đương nhiên phải về bẩm báo Hầu gia, chỉ là người đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, Hầu gia sẽ không tha cho người đâu.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bà ta là chó săn của Nhị phu nhân Dung thị, được phái đến đây để giám sát và giở trò. Nguyên chủ c.h.ế.t thảm như vậy cũng có một phần công của bà ta. Bà ta biết Bạch Chỉ Nguyệt quyết không thể tha cho mình, nên muốn dùng Hầu gia để dọa nàng.
“Vừa hay ta cũng không có ý định tha cho hắn, trước hết tiễn ngươi xuống chờ chủ tử Dung Uyển Đình của ngươi đã!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-6-co-cuu-duoc-khong.html.]
“Không, ngươi không thể...”
Bạch Chỉ Nguyệt một bước nhanh tiến lên, cánh tay vòng qua siết lấy đầu Lý ma ma, dùng sức vặn một cái. Lý ma ma há miệng, không cam lòng nuốt xuống hơi thở cuối cùng. Nàng vung tay ném xác bà ta xuống đất.
Nàng không nỡ lãng phí một viên đạn cho bà ta, vũ khí trong không gian của nàng không nhiều, không thể lãng phí vào những kẻ vô dụng.
Cuối cùng sức lực vẫn còn yếu, dù đã dùng một liều thuốc thể năng, nhưng để đối phó với một người bình thường vẫn phải dùng đến bảy tám phần sức. Nếu đối đầu với kẻ thân thể cường tráng hoặc có công phu, bản thân nàng không thể một đòn g.i.ế.c chết, thậm chí có thể bị phản công. Xem ra còn phải dùng thêm vài lần nữa, cũng không biết có thể hồi phục lại trạng thái như kiếp trước không.
Bước qua mấy cái xác dưới chân, nàng mở cửa, nhìn thấy cỗ quan tài trong sân được chuẩn bị cho nguyên chủ, quả nhiên rất mỏng.
“Đúng là ngay cả mặt mũi cũng vứt bỏ! Người đâu!”
Tất cả nô bộc trong viện của nàng đều đã bị đuổi ra khỏi viện chính, đến phòng của hạ nhân, chỉ để lại mấy tên nô tài phản chủ đó chờ nàng chết. Chắc là không muốn tất cả nô tài đều biết nàng c.h.ế.t như thế nào.
Một là không cho mời thầy thuốc, hai là không cho ăn uống. Bị tra tấn đau đớn gào thét một ngày, đến tối ngay cả tiếng rên cũng không còn, m.á.u chảy đầy giường, nhỏ cả xuống đất. Nếu bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải sẽ bàn tán sao. Thà cho nàng một viên thuốc độc c.h.ế.t cho nhanh gọn, nếu truyền ra ngoài sẽ bị Ngự sử điều tra.
Nhưng ả Dung phu nhân lòng dạ độc ác kia lại muốn tra tấn nàng, không cho nàng c.h.ế.t một cách tử tế, nhưng lại không thể g.i.ế.c hết người trong sân, nên mới đuổi họ đi.
Tuy nhiên cũng có cái lợi, chuyện xảy ra trong sân không ai nghe thấy, cũng không ai đi báo tin, cho nàng đủ thời gian.
Mà cho dù có ở lại trong sân, e là cũng không ai ra mặt giúp nàng, ngay cả v.ú nuôi, hai đại nha hoàn cũng đã phản chủ.