Bạch Chỉ Nguyệt đáp:
“Chiếm hay không, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Phanh” một tiếng, lại một phát s.ú.n.g b.ắ.n vào bên chân một người.
“Chiếm hay không chiếm, trả hay không trả?”
“Trả! Trả! Trả, nô tài lập tức về lấy đến trả cho người!”
“Nhớ tính cả tiền lãi vào đấy.”
Bạch Chỉ Nguyệt chính là lấy mấy người này ra để làm gương, sau này cứ theo cách này mà làm.
Mấy người kia thật sự hối hận c.h.ế.t đi được, ánh mắt đều nhìn về phía một người trong số họ, hận không thể xé nát tim nàng ta ra.
Đều tại nàng ta, nếu không phải nàng ta ở giữa xúi giục, cũng sẽ không đưa cơm canh tệ như vậy, phu nhân cũng sẽ không gây chuyện ở đây. Bây giờ vừa bị đánh, vừa phải mất tiền.
Tích cóp số tiền đó có dễ dàng đâu!
Bọn họ tham ô, nói trắng ra là đều từ Bạch thị. Trước đây Hầu phủ thu không đủ chi, nhiều năm không có nguồn lợi béo bở như vậy. Từ khi phu nhân đến, mọi thứ mới tốt lên, lại thêm tính cách yếu đuối, ai cũng có thể dẫm một chân, chính điều đó đã làm họ béo bở mấy năm nay.
Bây giờ tất cả đều phải trả lại.
Tô Thần Cương xem mà đau đầu, nghĩ đến lời dặn của mẹ hắn tối qua, cũng không ngăn cản nàng ra tay.
Cái gì mà chiếm bạc, chẳng qua là trước đây bị họ coi thường, bây giờ không nuốt được cục tức nên mượn cơ hội lấy lại thôi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Thôi, mấy kẻ đoán mò ý chủ tử, tự ý làm bậy này cũng đáng bị phạt. Cứ để nàng ta chỉnh đốn một chút vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-49.html.]
“Ngươi gây sự cũng đã gây sự rồi, sự việc cũng đã điều tra rõ, mau về đi thôi. Mang theo đứa bé ở đây gây chuyện còn ra thể thống gì, không sợ làm kinh động đến đứa bé à.”
Ngươi bị kinh động chứ nó thì không sao đâu, ý thức của con trai ta mạnh lắm!
“Vừa rồi đã nói sẽ không bạc đãi ngươi, lời của bản Hầu đều có giá trị. Ngươi cứ thành thật trở về, phần thưởng đáng được nhận lát nữa sẽ đưa qua. Ngày mai làm lễ tắm ba ngày, sẽ không mời người ngoài, chỉ mời vài vị trưởng bối trong nhà và nhà mẹ đẻ của ngươi đến.
Ngươi không cần lo liệu gì cả, chỉ cần ở trong sân đợi là được.
Nghe nói ngươi đặt tên ở nhà cho con là Đậu Đậu, vậy cứ gọi như vậy trước đi. Đợi đến trăm ngày ta sẽ đặt tên chính thức rồi ghi vào gia phả.”
“Cuối cùng cũng nhớ ra còn có những việc này, thật không dễ dàng gì!”
Tô Thần Cương bị tức đến phất tay áo bỏ đi. Người này thật là, mắng không sợ, đánh lại không được, nói ngon nói ngọt cũng không thông, thật tức c.h.ế.t người.
“Tức c.h.ế.t ngươi đi, đồ cặn bã.”
Bạch Chỉ Nguyệt mục đích đã đạt được, ôm Đậu Đậu trở về viện chính.
“Có thu hoạch được gì không?”
“Trong tay hắn không có cao thủ nào đâu ạ. Từ thế hệ trước đã bắt đầu xuống dốc, trong tay cũng không có thế lực gì.”
“Vậy người tối qua không phải người của hắn thì là của ai? Chẳng lẽ là của Dung thị? Ả ta có át chủ bài lớn như vậy sao?”
“Trước hết đừng đoán nữa, đoán tới đoán lui mệt óc lắm. Đợi khi nào gặp được ả lòng dạ độc ác đó, con lại giúp mẹ điều tra.”
“Vậy có điểm yếu nào không?”
“Có giúp Bạch gia và mấy nhà khác xử lý một số chuyện, ém nhẹm một số vụ kiện tụng, thu tiền giúp điều chuyển chức quan, bán một số chức quan. Tinh thần con không đủ nên chưa tra hết được.”
“Được rồi, con mệt rồi thì mau ngủ đi!”