“Tìm cái gì?”
Kẻ tới mặc y phục đen, che mặt bằng khăn đen, chỉ để lộ một đôi mắt. Bị Bạch Chỉ Nguyệt chĩa s.ú.n.g vào, đôi mắt hắn chấn động nhưng không nói gì.
“Định cướp Đậu Đậu à?”
Nàng nghĩ đó là người của Tô Thần Cương phái tới.
Kẻ tới không hề có phản ứng. Bạch Chỉ Nguyệt có thể đọc được từ trong mắt hắn, người này không phải đến vì đứa bé.
“Vậy là đến vì thứ ám khí này?”
Đôi mắt người nọ khẽ động.
“Quả nhiên.”
Ngay khoảnh khắc nàng định bóp cò, thân hình người nọ ngửa ra sau, tay phải vươn tới để bẻ cánh tay cầm s.ú.n.g của nàng.
Bạch Chỉ Nguyệt dùng tay kia chặn lại, đổi s.ú.n.g sang tay khác, b.ắ.n một phát về phía đối phương, nhưng kẻ đó lại né được.
“Khinh công?”
Người này thân thủ rất giỏi, là một cao thủ.
Nàng nhảy xuống giường, chiến đấu cùng kẻ đó. Động tĩnh lớn như vậy mà bên ngoài không một ai nghe thấy, xem ra đám nha hoàn bà tử đều đã bị thuốc mê làm cho bất tỉnh.
Bạch Chỉ Nguyệt một bên đánh nhau với kẻ đó, một bên nhân cơ hội lấy ra thêm con d.a.o găm.
Luận về công lực, nàng chắc chắn không bằng. Khẩu s.ú.n.g trong tay trở thành vũ khí sắc bén bảo vệ nàng. Chỉ cần không chống đỡ được là nàng sẽ nổ s.ú.n.g b.ắ.n hắn, buộc hắn phải né tránh, không thể gây ra tổn thương hiệu quả cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-43.html.]
Sau vài lần như vậy, đối phương cuối cùng bị b.ắ.n trúng cánh tay, trên tay cũng bị đạn xuyên qua một lỗ.
Kẻ tới thấy không thể thành công, liền xuyên qua cửa sổ mà đi.
Bạch Chỉ Nguyệt cũng mệt đến thở không ra hơi.
“Cơ thể này quá yếu, đánh thêm vài cái nữa chắc không chịu nổi mà lộ tẩy mất. Chết tiệt, kẻ này từ đâu ra vậy, trong phủ từ khi nào có nhân vật cỡ này. Nếu trong tay Tô Thần Cương còn có tay chân như vậy, thì ta thật sự cách cái c.h.ế.t không xa.”
“Đã có cao thủ cỡ này, tại sao ban ngày không dùng? Dựa vào biểu hiện của hắn hôm nay, không giống như là người có thể nhẫn nhịn. Chẳng lẽ người này là át chủ bài không thể lộ diện? Tô Thần Cương có bí mật gì muốn che giấu sao?”
“Phái một cao thủ như vậy đến lại là để cướp súng, chứ không phải cướp con. Xem ra Đậu Đậu trong mắt hắn cũng không quan trọng lắm. Vẫn là phải xử lý Dung thị trước mới được.”
Bạch Chỉ Nguyệt nhất thời không nghĩ ra, nên cũng không đoán nữa. Nàng đưa Đậu Đậu từ trong không gian ra, thay tã, rồi lại cho uống mấy ngụm nước và một giọt dung dịch dinh dưỡng. Đậu Đậu trong lúc ngủ mơ, cái miệng nhỏ cứ mút mút uống hết những thứ nàng đút, không hề làm gián đoạn giấc ngủ.
Người tấn công Bạch Chỉ Nguyệt sau khi chạy thoát đã trực tiếp nhảy ra khỏi Hầu phủ, hướng về phía hoàng cung.
“Thuộc hạ Ảnh Ngũ Tam có việc muốn báo!”
“Giờ này mới về, sao lại bị thương?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Trường Bình Hầu phủ xuất hiện tình huống bất thường, phát hiện ám khí không rõ lai lịch, là bị thứ ám khí đó làm bị thương.”
“Hôm nay đã quá muộn, Hoàng thượng đã ngủ rồi. Việc này ngày mai hãy báo cáo, ngươi xuống chữa trị trước đi!”
“Vâng, thuộc hạ xin lui. Chỗ Hầu phủ...”
“Nếu đã bị phát hiện thì không cần quay lại nữa, ta sẽ sắp xếp người khác thay ngươi. Việc này ngươi không cần quan tâm nữa!”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, Bạch Chỉ Nguyệt tỉnh dậy sớm, thay tã xong cho Đậu Đậu.