Điều này đã cho Linh Hào có thêm thời gian. Lúc còn nằm đó, nàng đã biết mình đã c.h.ế.t đi sống lại, chỉ là sống ở một thế giới khác. Nhờ tinh thần lực mạnh mẽ, nàng đã có được ký ức của Bạch thị, tự nhiên biết Bạch thị đã c.h.ế.t như thế nào.
Nàng là sát thủ nhưng cũng chưa từng tra tấn một người phụ nữ, lại còn là một sản phụ như vậy. Những người này c.h.ế.t không hết tội.
Vốn định đứng dậy g.i.ế.c hết tất cả, nhưng đầu óc nghĩ vậy mà cơ thể lại không theo kịp. Nếu những người dưới đất vừa rồi chạy thẳng ra ngoài, nàng thật sự không thể g.i.ế.c hết được. Ý niệm vừa động, nàng lấy ra từ trong không gian một khẩu s.ú.n.g lục có gắn ống giảm thanh, đây là vũ khí nàng thường dùng.
Một trong hai bà đỡ thấy nói nửa ngày mà Bạch thị không đáp lại một câu, bèn định ngẩng đầu lên xem thử có phải nàng chỉ là hồi quang phản chiếu rồi lại nằm xuống hay không.
Bà ta cũng từng nghe nói, có người sau khi c.h.ế.t vùng dậy nuốt nốt hơi thở cuối cùng rồi thôi. Vừa ngẩng lên thì thấy Linh Hào đang giơ một vật gì đó màu đen, chĩa vào đầu mình.
“Phu... phu nhân, ngài...”
“Vậy tiễn ngươi lên đường trước nhé!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-4.html.]
Giọng nói khàn khàn vang lên, đồng thời Linh Hào bóp cò. “Phụt” một tiếng, giữa trán bà đỡ xuất hiện một lỗ nhỏ, bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã ngã xuống đất, m.á.u từ sau gáy nhuộm đỏ cả mặt đất.
“A, lại có người chết, phu nhân có tà thuật, mau chạy đi~”
Tà thuật quỷ quái gì chứ, chỉ là một khẩu s.ú.n.g thôi, nhưng bọn họ không hiểu. Có điều lúc này mới phản ứng lại muốn chạy, a, muộn rồi!
“Tất cả hãy đi chôn cùng Bạch Chỉ Nguyệt đi, có các ngươi đi cùng, chắc oán khí của nàng cũng sẽ vơi đi phần nào. Nhị phu nhân và Hầu gia kia rồi cũng sẽ xuống với các ngươi thôi. Những kẻ đã gây ra chuyện này, một người cũng sẽ không thiếu, các ngươi không cô đơn đâu.”
Linh Hào mắt không chớp, liên tục nổ súng. Ba người còn lại lần lượt ngã xuống đất, c.h.ế.t ngay bên cạnh cửa phòng. Họ thực sự c.h.ế.t không nhắm mắt, mắt thấy chỉ cần mở cửa là có thể chạy thoát, mà Bạch thị lúc này không đứng dậy nổi, vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Hối hận quá, đáng lẽ lúc thấy nàng sống lại nên chạy đi gọi người ngay, tất cả đều là vô ích. Người c.h.ế.t rồi không thể hối hận.
Linh Hào trừ khử xong mấy người, không kịp sắp xếp lại tình hình hiện tại, liền lấy ra hai liều thuốc từ không gian, tự tiêm vào cơ bắp của mình. Một liều dùng để cầm máu, liều còn lại là thuốc cường hóa do phòng thí nghiệm sản xuất, đối với bản thân trước kia đã không còn tác dụng gì, chỉ để tăng cường thể lực.
Nhưng đối với nàng bây giờ (sau này sẽ là Bạch Chỉ Nguyệt) thì lại vô cùng hữu dụng. Bạch thị bị đưa vào phòng sinh một ngày một đêm không uống một giọt nước, lại mất m.á.u quá nhiều, hiện tại đang rất cần bổ sung năng lượng và thể lực.
Tiêm xong, nàng cảm thấy m.á.u đã ngừng chảy, bản thân cũng có sức lực hơn. Nàng lại lấy ra một chai nước tăng lực từ không gian uống cạn. Một ngày một đêm không hạt cơm vào bụng, lại trải qua tiêu hao lớn như vậy, cổ họng nàng sắp bốc khói.