Thầy thuốc trong phủ nhẹ nhàng kiếm được 100 lượng, vui mừng khôn xiết. Thái y cũng cảm thấy việc này không hại người, chỉ là giúp kê vài thang thuốc bổ thân, một chút lòng thành. Đi một chuyến này kiếm được hai trăm lượng, chuyện như vậy có thể đến thêm vài lần nữa.
Kê xong đơn thuốc, hai người liền đi tìm Hầu gia hồi báo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Đứa bé trong bụng Dung thị có sao không?”
“Thưa Hầu gia, Nhị phu nhân dường như bị kinh sợ, cộng thêm trong lòng không vui, thai nhi có chút bất ổn, phản ứng hơi mạnh. Hạ quan đã kê vài thang thuốc, uống xong sẽ không sao ạ!”
Tô Thần Cương nghe tin thai nhi không sao thì yên lòng. Tuy đại khái biết sẽ không có chuyện gì, nhưng chưa xác nhận thì trong lòng vẫn có chút lo lắng.
“Ngôn Đông, thay ta tiễn Thịnh thái y!”
“Thịnh thái y, mời ngài.”
“Hạ quan xin cáo từ.”
Thầy thuốc trong phủ cũng lui ra. Lúc này Hỉ Thước xin cầu kiến Hầu gia, nói là Dung phu nhân có lời muốn truyền đạt.
“Cho nàng ta vào.”
“Hầu gia an.”
Hỉ Thước cúi đầu hành lễ, cố ý để lộ chiếc cổ trắng ngần dưới mí mắt Tô Thần Cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-39.html.]
Tô Thần Cương chỉ cảm thấy làn da trắng nõn đó khiến lòng người ngứa ngáy, vội ho hai tiếng.
“Phu nhân của các ngươi có chuyện gì?”
“Thưa Hầu gia, Dung phu nhân cảm thấy rất có lỗi với Hầu gia, cả ngày đều lòng không yên, nhưng phu nhân thật sự cũng là vì Hầu gia mà suy nghĩ!”
Vừa nói, nàng ta vừa rơm rớm nước mắt, cũng không biết là vì ai, lấy khăn tay thỉnh thoảng chấm khóe mắt.
Cái cớ này của Dung thị, nếu là ngày thường, Tô Thần Cương sẽ tin. Hắn vốn dĩ cũng có những suy nghĩ đó, chỉ là vì dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của mình, không nỡ ra tay thôi.
Nhưng trước đó đã bị Bạch thị đ.â.m vào tim, nói những lời không biết thật giả, trong lòng cuối cùng cũng có chút nghi ngờ. Sau đó lại bị lão phu nhân đích thân nhắc nhở, cái cớ này bây giờ đưa ra không còn gây được sự đồng cảm nữa, cũng không thể tin được.
Ngược lại, nhìn bộ dạng kiều diễm ướt át, như hoa lê đẫm mưa của Hỉ Thước, lại khiến lòng hắn xao động.
Nàng ta chính là đang mượn cơ hội để câu dẫn Hầu gia. Nếu là ngày thường thì thật sự không dám, nhưng hôm nay thì khác. Hai ma ma đắc lực bên cạnh Dung phu nhân đã chết, Hầu gia đối với phu nhân cũng đã có hiềm khích, lại không được lòng lão phu nhân, chẳng phải đây là thời cơ tốt sao.
Chờ thành sự rồi, Dung phu nhân dù có tức giận cũng không làm gì được. Không ai có thể đè nén nàng ta, nói không chừng lão phu nhân còn vui mừng vì con trai lại có thêm một người thiếp nữa. Tận dụng thời cơ, nhất định phải thành công.
Trên chiếc khăn đó, nàng ta đã dùng thuốc. Hầu gia sẽ chỉ cảm thấy là do mình động lòng. Chờ thuốc phát huy tác dụng xong, sẽ không tra ra được gì. Đó là thứ thuốc tốt nàng ta trộm được từ chỗ Dung phu nhân.
Thuốc đã có tác dụng, Tô Thần Cương đâu còn để tâm Dung thị nói gì, muốn biểu đạt điều gì.
Hắn duỗi tay kéo Hỉ Thước qua, vuốt ve làn da mịn màng của nàng ta, trong lòng thầm so sánh với Dung thị.
Dung Uyển Đình đã 21 tuổi, còn lớn tuổi hơn Bạch thị, có thể luôn được sủng ái là nhờ vào việc nàng ta hạ mình, chịu chơi đủ trò. Nhưng dù sao cũng không thể so được với làn da non mềm, mượt mà của một cô nương trẻ tuổi.