Bà ta cúi đầu không nói, nhanh chóng vắt một ít sữa vào chén nhỏ. Bạch Chỉ Nguyệt ôm Đậu Đậu, từng thìa từng thìa đút cho bé. Lần này bé thật sự chịu ăn.
Bàn tay kia cũng không còn nắm vạt áo nữa, mà hai tay ôm lấy cái thìa như đang giành giật.
“Đừng vội, đừng giành, từ từ thôi, lại sặc bây giờ. Lần này nhất định cho con ăn no. Nhìn xem con đói đến mức nào rồi, tại sao lúc trước cho con ăn lại không chịu ăn, chẳng lẽ mẹ đút thì vị ngon hơn à?”
Tiểu Đậu Đậu không thèm để ý đến nàng, chỉ ra sức nuốt. Bé ăn rất khỏe, xem ra tình trạng cơ thể chắc không đến nỗi tệ.
Sau khi cho Đậu Đậu ăn no, liền nghe thấy bé ư ư a a, cựa quậy không yên.
“Sao vậy, ăn no quá căng bụng à?”
“Thưa phu nhân, có thể công tử muốn đi tiểu ạ.”
Chợt nghe thấy một mùi hôi, Bạch Chỉ Nguyệt đứng dậy đặt bé lên sập.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Mau xem rồi thay tã cho nó, lấy vải mềm lau sạch sẽ cho nó đi.”
Cái ruột gì thế này, đầu này ăn vào đầu kia đã ra rồi.
Khúc thị giúp lau rửa sạch sẽ rồi quấn lại tã mới, Bạch Chỉ Nguyệt mới bế bé lên lại.
Mặc dù biết trẻ sơ sinh là như vậy, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tự mình xử lý tã lót cho trẻ. Thậm chí nàng còn có chút hối hận. Một đứa trẻ như vậy, mọi việc đều phải chăm sóc, liệu nàng có quản nổi không?
Dựa vào cái gì mà nàng phải tốn tâm tốn sức cứu sống con của Tô Thần Cương, rồi còn phải chăm sóc không rời một khắc? Đây là con của hắn, là trách nhiệm của hắn. Tính ra nên để hắn mang đi mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-25.html.]
Chỉ vì một chút đau lòng, một chút không nỡ mà nàng đã gánh lấy trách nhiệm này.
Thôi, đã gánh thì cứ gánh vậy, dù sao cũng có v.ú nuôi, có nha hoàn bà tử, cứ để họ làm nhiều một chút là được.
Đậu Đậu không lâu sau lại ngủ thiếp đi. Hạ nhân làm xong bữa tối, Bạch Chỉ Nguyệt lại ăn thêm một bữa nữa.
“Dọn dẹp xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi, đừng ai đến làm phiền ta, nếu không ám khí của ta không nể nang ai đâu.”
“Vâng.”
Nàng đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Đợi mọi người rời đi, Bạch Chỉ Nguyệt nằm trên giường muốn đi vào giấc ngủ, nhưng lại trằn trọc không sao ngủ được.
Từ một sát thủ đang chờ c.h.ế.t trong phòng thí nghiệm hiện đại, đến một nữ nhân bị hại c.h.ế.t trong hậu viện ở một thời không không rõ, tất cả mọi thứ đều quá mức thần kỳ.
Một ngày trôi qua quá căng thẳng, không cho nàng có thời gian thừa để suy nghĩ về chuyện này. Bây giờ rảnh rỗi, đầu óc lại không ngừng quay cuồng, không thể nghỉ ngơi.
Nàng đành phải đứng dậy, lại lấy một liều thuốc cường hóa từ trong không gian tiêm vào cơ thể. Vốn dĩ tốt nhất là nên rèn luyện cơ thể trước rồi mới tiêm thuốc cường hóa, nhưng thời gian không chờ đợi ai, đành phải dùng trước vậy.
Tiêm xong, sự mệt mỏi trong cơ thể giảm bớt, nhưng lại càng không có buồn ngủ.
Nàng dứt khoát đưa ý thức chìm vào không gian, sắp xếp lại đồ đạc trong đó, xem có bao nhiêu thứ có thể tận dụng, và còn bao nhiêu vũ khí đạn dược.
Vừa xem, nàng đã kinh ngạc. Không gian 100 mét khối ban đầu vẫn còn, không ngờ lại có thêm một phần lớn nữa.
“Đây không phải là căn cứ thí nghiệm sao? Sao lại mang cả căn cứ thí nghiệm vào đây rồi?”