“Ừm, cứ cho b.ú ở đây đi!”
“Vâng.”
Trong tình huống bình thường, v.ú nuôi phải có phòng riêng, khi cần cho b.ú phải tránh mặt người khác vào phòng. Nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường, Hầu gia vừa rồi còn muốn cướp đứa bé đi, cho nên Đậu Đậu không thể rời khỏi tầm mắt của nàng một khắc nào.
Khúc thị không dám phản kháng. Đây chính là lợi thế của kẻ mạnh. Kẻ yếu dễ bắt nạt, kẻ mạnh dễ khuất phục.
Kẻ mạnh chỉ cần một ánh mắt, một động tác là có thể khiến người khác thần phục, khiến người khác không dám nảy sinh dị tâm.
Nàng giao Đậu Đậu cho Khúc thị, nhưng bàn tay nhỏ bé kia cứ bám chặt lấy vạt áo nàng không chịu buông, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà sức tay lại rất lớn.
“Đậu Đậu mau buông ra, ăn no rồi mẹ lại ôm con, không thì sẽ đói lả đấy. Ngoan, ăn nhiều một chút cho mau lớn.”
Ở thời đại này, tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh cực kỳ cao. Cho dù nàng có không gian, bên trong có trữ một ít thuốc, nhưng cơ bản đều là thuốc nàng tự dùng, không có thuốc dành cho trẻ sơ sinh. Cho nên, con à, phải dựa vào chính con ăn no, ăn khỏe, tăng cường thể chất, đừng để mẹ khó khăn lắm mới cứu sống được lại c.h.ế.t vì miễn dịch không đủ.
Yếu ớt như vậy, chỉ cần một chút cảm lạnh, cảm nóng là có thể lấy mạng con rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nói nhiều như vậy mà bé vẫn không hề nới lỏng tay. Bạch Chỉ Nguyệt cũng không dám gỡ mạnh, sợ làm gãy ngón tay của con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-24.html.]
“Phu nhân, tiểu công tử không hiểu được đâu ạ. Có lẽ là mẫu tử liền tâm, lúc trước bị kinh sợ, ở bên cạnh người mới cảm thấy an tâm. Hay là để nô tỳ vắt ít sữa ra, người dùng thìa đút thử xem sao?”
“Được thôi. Thanh Liên, chuẩn bị một cái chén nhỏ và thìa nhỏ, đặt chén vào trong một bát nước ấm nữa.”
Nàng sợ sữa vắt ra sẽ nguội quá nhanh, ngâm trong nước ấm thì mới tốt.
Đây không phải là kiến thức học được trong phòng thí nghiệm. Nàng đi làm nhiệm vụ gần ba mươi năm, vai diễn nào cũng từng đóng, ngay cả trung tâm chăm sóc mẹ và bé cũng đã từng vào, tuy thời gian ngắn nhưng ít nhiều cũng hiểu một chút.
“Phu nhân thật biết cách chăm sóc trẻ con!”
Khúc thị là do lão phu nhân Trương thị của Hầu phủ sai người tìm đến, chỉ chờ Bạch Chỉ Nguyệt c.h.ế.t đi là sẽ mang tiểu công tử về chỗ lão phu nhân để nuôi dưỡng.
Dù sao cũng là trưởng tôn trong phủ, lão phu nhân cũng rất quý, sợ để cho Dung thị nuôi sẽ không sống nổi. Là người đứng đầu trong phủ, ý đồ của Dung thị bà ta biết rõ, nhưng vì con trai thích, hơn nữa nhà mẹ đẻ của ả ta cũng đã đi lên, nên bà ta không nói nhiều, chỉ cần đưa cháu trai về bên mình nuôi là được.
Tất cả đều thống nhất không muốn cho Bạch thị sống sót để tự mình nuôi con.
“Không biết cũng phải biết, trong cái viện này không một ai đáng tin!”
Đúng vậy, người mà nguyên chủ mang theo không bị xử lý thì cũng bị đuổi đi, chỉ còn lại đại nha hoàn và v.ú nuôi bên cạnh cuối cùng cũng phản bội nàng. Trong viện này không một ai là người của nàng, càng đừng nói đến chuyện có thể tin tưởng.
Khúc thị nghẹn lời, bà ta cũng là người nghe theo lời của lão phu nhân.