“Mang tiểu công tử đi!”
Lúc này, hơn mười bà tử xông vào, muốn cướp đi đứa bé.
“Ta xem ai dám!”
Bạch Chỉ Nguyệt từ tay áo rút ra một khẩu súng, nhắm vào hai bà tử xông lên phía trước mà b.ắ.n một phát, một viên đạn xuyên hai người.
Thấy hai người “bụp” một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, m.á.u tươi tuôn ra, tất cả mọi người đều dừng bước.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Dám tiến lên thêm một bước nữa, đây chính là hậu quả.”
“Bạch thị, ngươi dám cãi lệnh Hầu gia!”
Quản gia Tô Minh Trung chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Chỉ Nguyệt dám thật sự động thủ, chỉ cho rằng việc g.i.ế.c mấy người kia đều là để tự vệ. Bây giờ ông ta mới thật sự được chứng kiến.
“Đừng quên Bạch gia phía sau ngươi, sống hay chết, hưng thịnh hay suy bại đều là một câu nói của Hầu gia!”
Đáng tiếc, Bạch gia ở chỗ nàng không có chút thể diện nào.
“Bạch gia sống hay c.h.ế.t không liên quan đến ta. Ta là Hầu phu nhân, Hầu gia không muốn tiền hiếu kính nữa thì cứ đi làm cho Bạch gia suy bại đi, dù sao họ cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta.”
Tô quản gia liếc nhìn Hầu gia, Bạch phu nhân này đúng là dầu muối không ăn mà.
Tô Thần Cương vốn định cướp lấy đứa bé, rồi giam lỏng nàng trong phủ, đói cũng đủ để làm nàng chết. Kết quả là đám nô tài này không một kẻ nào hữu dụng.
“Điền hộ vệ trưởng, lên đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-22.html.]
Một hộ vệ có vóc dáng to lớn, nước da ngăm đen, cường tráng đứng ở phía trước đám hộ vệ. Nghe lệnh xong, hắn ôm quyền hành lễ.
“Phu nhân, đắc tội!”
Hắn phi thân về phía trước, giữa chừng còn thay đổi phương hướng để né khẩu s.ú.n.g trong tay nàng.
Bạch Chỉ Nguyệt chờ hắn đến gần, đổi s.ú.n.g thành d.a.o găm rồi đ.â.m tới, thẳng vào bả vai hắn. Điền hộ vệ đau đớn, đổi sang tay kia, Bạch Chỉ Nguyệt liền rút d.a.o ra rồi đ.â.m vào bên sườn còn lại. Tay hắn đã duỗi đến gần tấm bọc đứa bé, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không làm được, hai tay đều rũ xuống.
Nàng không muốn lấy mạng hắn cũng là vì biết dân thường không thể tùy tiện giết.
“Còn muốn thử nữa không?”
Tô Thần Cương bị Bạch Chỉ Nguyệt làm cho tức điên, nhưng hắn thực sự sợ thứ ám khí kia, nó quá thần kỳ. Không thấy động tác gì nhiều, chỉ một tiếng vang là người đã ngã xuống, mà lại toàn là b.ắ.n trúng trán, một phát mất mạng, hắn không dám thử.
Không phải Bạch Chỉ Nguyệt không dám g.i.ế.c hắn, mà là dưới ánh mắt của bao nhiêu người, sau khi g.i.ế.c hắn, nàng và đứa bé này cũng sẽ không có ngày lành, sẽ phải trốn đông trốn tây bị truy nã. Nàng không muốn sống cuộc sống như vậy.
“Hừ, một lũ vô dụng, kéo người đi.”
Nói xong, hắn dẫn theo quản gia và hộ vệ định rời đi.
“Mang hết những thứ trong phòng kia đi, cả cỗ quan tài không dùng đến này nữa, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, đừng để ta nhìn thấy mà khó chịu.
Còn nữa, bản phu nhân đói rồi, đi lấy cho ta ít nguyên liệu nấu ăn đến đây, làm ngay trong sân này. Kẻ nào dám giở trò, ta sẽ băm vằm hắn!”
Miệng thì nói người hầu, nhưng mắt lại nhìn Tô Thần Cương, chính là để cảnh cáo hắn đừng giở trò.
Trường Bình Hầu hôm nay đã phải chịu sự vũ nhục và uất ức chưa từng có. Nhưng trước khi đầy tháng đứa bé thì không thể để nàng chết, cứ để nàng kiêu ngạo thêm một tháng nữa.