“Không bằng Hầu gia và ả kia đâu!”
Tô Thần Cương cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân đồng đều của hộ vệ vừa nghe là biết.
Quản gia Tô Minh Trung cũng cùng đến, nghe thấy tiếng Hầu gia giận dữ trong phòng, lập tức nói:
“Hầu gia, nô tài đợi lệnh hộ vệ!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Ông ta không chỉ mang theo hộ vệ, mà còn mang theo không ít bà tử to khỏe. Nếu có chuyện gì, chỉ cần ra lệnh một tiếng, không ai có thể bay ra khỏi viện này, kể cả Hầu phu nhân.
Tô Minh Trung ba đời đều là quản sự trong phủ, được ban họ của chủ nhân, đối với họ đó là vinh quang tột đỉnh, nên luôn trung thành với Hầu phủ. Ý đồ của Hầu gia đều do ông ta sắp xếp người làm, tự nhiên biết kế hoạch của Hầu gia.
Nghe người chạy đi báo tin nói dường như Hầu phu nhân từ sau khi sống lại đã khác hẳn, ra tay tàn nhẫn và cực kỳ không nể mặt Hầu gia. Ông ta liền nghĩ, nếu cần thiết sẽ cho đám bà tử xông lên khống chế phu nhân, tước đi ám khí của nàng, sống hay c.h.ế.t do Hầu gia quyết định.
“Ở ngoài chờ, không được vào!”
Tô Thần Cương trong lòng bực bội. Hắn vốn định quay về dẫn người đến, chặn miệng đám hạ nhân ở viện chính rồi dùng loạn côn đánh chết, cứ nói là họ hộ chủ không chu toàn hoặc cấu kết hãm hại chủ tử của Hầu phủ. Như vậy vừa có thể rửa sạch tội cho mình và Dung thị, vừa có thể khống chế sự thật không bị lan truyền ra ngoài.
Kết quả lại là gọi đến nhiều người như vậy, Bạch thị còn cố tình hét lên chuyện diệt khẩu, thế này thì hắn phải làm sao, chẳng lẽ thật sự g.i.ế.c hết tất cả hạ nhân sao?
Tức nhất là còn có hộ vệ, phần lớn bọn họ đều là dân thường có hộ tịch, không thể tùy tiện g.i.ế.c được.
Hắn oán hận nhìn về phía Bạch Chỉ Nguyệt.
“Đây là mục đích của ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-21.html.]
“À, có tác dụng là được!”
“Hừ! Đừng tưởng như vậy là giữ được mạng của ngươi!”
“Ít nhất bây giờ ngươi không thể động đến ta!”
Đúng là không động được. Vừa mới truyền tin c.h.ế.t đi sống lại, báo tin mừng ra ngoài, giờ lại thay đổi sẽ bị cả kinh thành cười cho thối mũi.
“Vậy thì ta sẽ chờ xem.”
Hắn cũng không tin ở chốn hậu trạch này, một nữ nhân có thể có bao nhiêu năng lực. Chờ qua khoảng thời gian này, g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta dễ như trở bàn tay.
“Ừ, cứ chờ xem!”
Hừ, chẳng mấy ngày nữa ta sẽ bắt đầu thu thập từng người một, đến lúc đó ai sống ai c.h.ế.t sẽ rõ.
Bạch Chỉ Nguyệt không phải là người có tính cách mềm mỏng. Bị hành hạ hơn ba mươi năm trong phòng thí nghiệm cũng không thể mài mòn được nàng, huống chi là đối với một kẻ như vậy. Cứng thì cứ cứng, chỉ cần có chút thời gian để chuẩn bị, nàng không sợ nữa.
Nàng vốn không có ý định sống hòa thuận với đám người trong phủ này.
“Tô Minh Trung, phái người canh giữ sân của ta cho cẩn thận, Hầu phu nhân cần tĩnh dưỡng, không được ra vào.
Hộ vệ nghe lệnh, bố trí người canh gác ngày đêm ngoài viện, không có lệnh của ta, một con ruồi cũng không được phép thả ra.”
“Hầu gia yên tâm, phu nhân thân thể không khỏe, nô tài chắc chắn sẽ sắp xếp những bà tử hiểu chuyện ở đây hầu hạ, để phu nhân tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Vâng!”
Đây là muốn giam lỏng nàng trong viện, còn gán cho nàng cái danh thân thể không khỏe. A! Là muốn từng bước một vây c.h.ế.t nàng. Chỉ cần đợi nàng hồi phục thêm một chút, không ai có thể ngăn được nàng.