Hơn nữa, ta còn phải tự mình phối hợp điều dưỡng, tốn hơn một năm mới khó khăn lắm mang thai được. Ngươi có biết chỉ riêng tiền thuốc đã tốn bao nhiêu không? Hai mươi vạn lượng bạc trắng!
Hừ, Dung thị thì không có điều trị, cũng không có tiền để dùng những dược liệu quý hiếm đó nấu canh cho ngươi mỗi khi ngươi qua đó. Vậy thì ả ta làm sao mà mang thai được? Ngươi cũng đừng nói là do ta đã chữa khỏi bệnh cho ngươi, nên tiện nghi cho ả.
Chỉ điều trị cho ngươi mà không có người phụ nữ phối hợp điều trị thì hoàn toàn vô dụng, nếu không tại sao các thiếp khác cũng không có thai. A! Suy nghĩ cho kỹ đi, Hầu gia!”
Tô Thần Cương đến thở cũng không thông.
“Ngươi đúng là nữ nhân độc ác, vì trả thù mà không tiếc lời bôi nhọ bản Hầu và Dung thị. Nếu không phải vì hôm nay ngươi sinh được con trai, ta nhất định phải dùng gia pháp xử lý ngươi.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn hoảng lắm. Tình hình của bản thân thế nào, tuy không rõ hoàn toàn nhưng cũng hiểu được tám chín phần. Chuyện này không tiện tìm thái y hay lang trung chẩn đoán, nhưng người ta đâu phải kẻ ngốc, huống hồ thầy thuốc trong phủ dường như cũng đã ám chỉ với hắn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trước khi thành thân, có thông phòng mà không có con thì có thể nói là để tránh sinh ra con vợ lẽ trước khi cưới vợ cả. Nhưng sau khi thành thân 5 năm, thê thiếp không thiếu, cũng không thiếu cố gắng, đặc biệt là lúc đầu Bạch thị không có thai, hắn đã bị lão phu nhân mắng không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-20.html.]
Liên tiếp ban cho bốn người thiếp, kết quả không một ai mang thai. Thậm chí có người vì mong muốn sớm có con nối dõi cho Hầu phủ mà uống thuốc bậy, cộng thêm đấu đá nội bộ, đã c.h.ế.t hai người. Bạch thị cũng bổ sung thêm hai phòng thiếp, một người đã bị Dung thị tìm cớ đánh chết.
Cho đến bây giờ, chỉ có Bạch thị và Dung thị mang thai. Theo lời Bạch thị, nàng là do mời thầy hỏi thuốc, tốn tiền lớn điều trị mới có được, việc này rất dễ điều tra ra.
Còn của Dung thị thì sao, hắn không dám nghĩ, cũng quyết không thể thừa nhận đó không phải là con mình. Cơ thể hắn không có vấn đề gì, đứa bé Dung thị đang mang phải là con của hắn, nhất định phải là con của hắn!
Bạch Chỉ Nguyệt nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của hắn, trong lòng lại càng thêm khoái trá. Nguyên chủ quả thực đã âm thầm điều trị cho Tô Thần Cương, nhưng việc Dung thị mang thai có khả năng là giả hoặc là của người khác hay không, đây đều là nàng đoán mò, cốt là để gieo vào lòng Trường Bình Hầu một hạt giống nghi ngờ.
Tội hãm hại con nối dõi của hắn, hắn có thể bỏ qua, vậy thêm một tội ngoại tình thì sao, tội làm nhiễu loạn huyết thống thì sao? Nam nhân, đặc biệt là nam nhân không có con, điều coi trọng nhất sẽ không phải là một người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao.
“Đây là bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao? Quản gia pháp, hừ, lại định mượn cớ g.i.ế.c ta một lần nữa phải không? Có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.c hết người trong phủ này đi!”
Bạch Chỉ Nguyệt đã nghe thấy bên ngoài có nhiều người đang đổ tới, cố tình cao giọng hét lên.
“Ngươi... vì trả thù bản Hầu đúng là đủ tàn nhẫn, đủ độc ác.”