“Con tiện nhân nhà ngươi, ngay cả ta cũng dám đả thương!”
“Ngươi có thể lấy mạng ta, dựa vào cái gì mà ta không dám đả thương ngươi!”
Hắn muốn nói, bằng việc hắn là Hầu gia, bằng việc hắn muốn nàng chết, nhưng nhìn biểu cảm của Bạch Chỉ Nguyệt, cuối cùng hắn vẫn không nói ra được, trong lòng hắn cũng chột dạ.
“Nói năng hồ đồ cái gì vậy, ngươi điên rồi phải không?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hắn quay đầu hỏi đám người hầu:
“Công tử nếu không sao, tại sao không mau chóng bẩm báo!”
“Bọn nô tỳ là do Mã Lục gọi vào. Hắn ta đã đi tìm ngài rồi, tưởng rằng ngài sẽ... đến ngay.”
Mã Lục chính là tên gia đinh đó, ở Vinh Viên đã phải chờ rất lâu. Chính hắn đã ra lệnh không có lệnh thì không được vào viện chính, bây giờ còn trách ai.
Sắc mặt Hầu gia không khỏi biến đổi. Cho dù hắn không kịp thời hỏi han thì sao chứ, đám hạ nhân này khiến hắn nhận được tin tức sai lệch, đáng bị phạt.
Mấu chốt là còn để quản gia ra ngoài báo tin, e là ngày mai sẽ có người đến đây hoặc đến trang viên. Cho dù hắn không định tổ chức tang lễ, nhưng một số mối quan hệ vẫn phải đi.
Thật là mất mặt hết chỗ nói. Lát nữa sẽ gọi hết tất cả ra tiền viện chịu trượng hình.
“Mau phái người đi tìm quản gia, bảo ông ta đừng báo tang nữa, mà đi báo tin mừng. Cứ nói là hai mẹ con bị ngạt khí, tạm thời c.h.ế.t giả, hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, người đều khỏe cả rồi. Mau đi báo tin mừng, Hầu phủ có con nối dõi rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-14.html.]
Việc con trai vẫn bình an vô sự khiến hắn rất vui mừng. Trước đó biết Bạch thị không chết, hắn cũng không nhớ ra phải phái người đi sửa lại lời, mãi đến khi nhìn thấy đứa con trai bằng xương bằng thịt mới nhớ ra đây là đại hỉ sự của Hầu phủ, phải đi báo tin mừng mới được.
“Đừng quên báo tin mừng cho lão phu nhân!”
Bên ngoài có người nghe lệnh, vội vàng chạy đi tìm quản gia.
Tô Thần Cương lại hỏi: “Mấy bà tử nha hoàn kia đâu, xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không thấy người, cũng không đi bẩm báo?”
“Các... các bà ấy đều c.h.ế.t cả rồi, ở ngay trong phòng sinh!”
“Chết rồi? Là ai to gan như vậy, dám hành hung giữa ban ngày ban mặt trong Hầu phủ?”
Nghe tin mấy người đó đã chết, lòng hắn nhẹ nhõm hẳn. Không có nhân chứng, cho dù Bạch thị biết chút gì đó thì có thể làm gì được. Bạch gia sẽ không vì nàng mà đối đầu với hắn, cũng sẽ không làm chủ cho nàng. Chỉ cần hắn không thừa nhận, mọi chuyện đều là vô ích.
“Dẫn đường, ta muốn đích thân kiểm tra!”
Hắn không yên tâm có phải họ đã c.h.ế.t thật không, phải tận mắt đi xem mới được.
Mở cửa phòng sinh ra, sáu người nằm ngổn ngang trên mặt đất. Hắn tự mình kiểm tra từng người một, bốn người trên đầu có một lỗ thủng, m.á.u chảy đầy đất, hai người còn lại có lẽ bị gãy xương cổ. Quả thực đã c.h.ế.t không thể nghi ngờ.
Bạch thị biết công phu từ khi nào, có thể bẻ gãy cổ người ta, còn mấy cái lỗ thủng giữa trán kia trông như do ám khí gây ra. Làm sao nàng có được thứ ám khí như vậy? Nếu nó nhắm vào hắn...
“Quả thật là phu nhân ra tay?”
“Nô tỳ cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ là trong viện này không có người khác vào. Bên ngoài vẫn luôn có người canh gác. Lúc Lý ma ma trở về, Mã Lục có biết, vào phòng rồi thì không thấy ra nữa.”