Dung ma ma cũng sốt ruột, việc này liên quan đến đại kế của phu nhân, sao lại có thể xảy ra sơ suất được. Bà ta vội vàng đuổi theo Hầu gia đến viện chính.
Lúc Tô Thần Cương đến nơi, Bạch Chỉ Nguyệt đã thu dọn xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, đang ôm đứa bé ngồi ở nhà chính chờ đợi.
Để tiện gọi, nàng đã đặt cho bé một cái tên ở nhà là Đậu Đậu. Đứa bé vừa trải qua một kiếp nạn nên vốn không có tinh thần gì, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nàng định để v.ú nuôi cho b.ú no, nhưng kết quả là đứa bé này nhất quyết không chịu ăn, cứ đẩy ra. Bất đắc dĩ, Bạch Chỉ Nguyệt đành lấy một ít dung dịch dinh dưỡng từ trong không gian ra, nhỏ cho bé hai giọt, rồi cho uống thêm mấy ngụm nước. Chỉ một lát sau, bé đã mệt lả và ngủ thiếp đi.
Một sinh linh bé nhỏ như vậy, ôm vào lòng mềm mại, Bạch Chỉ Nguyệt sợ chỉ một động tác cũng sẽ làm con bị thương, nên cứ ôm bé như vậy mà ngồi im, không hề nhúc nhích.
Nếu như trước khi đứa bé sống lại, nó là gánh nặng đối với nàng, và nàng không muốn gánh vác nó cả đời, thì từ lúc ôm Đậu Đậu vào lòng, trái tim nàng bất giác cũng mềm đi, cho dù nàng đã làm sát thủ gần ba mươi năm cũng không ngoại lệ.
Đám hạ nhân muốn nhận lấy để bế đi, nàng đều không cho, chủ yếu là vì không yên tâm bất kỳ ai ở đây. Trước khi nàng dọn dẹp xong mọi chuyện, không ai có thể tin tưởng được.
“Đứa bé đã c.h.ế.t rồi, còn ôm nó làm gì, không sợ xui xẻo sao? Người đâu, mang đứa bé đi, tìm một đỉnh núi mà chôn!”
Tô Thần Cương vừa vào cửa còn chưa rõ tình hình đã sai người mang đi chôn. Có một hạ nhân tiến lên định giật lấy tấm bọc.
Bạch Chỉ Nguyệt tay cầm một con d.a.o găm, trực tiếp đ.â.m xuyên qua bàn tay của kẻ đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Ta xem ai dám động!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-13.html.]
“A, Hầu gia... phu nhân...”
“Nếu chưa c.h.ế.t thì cứ thành thật mà ở yên đó. Thấy bản Hầu không hành lễ còn dám cãi lệnh của ta, thật sự muốn c.h.ế.t sao? Bà đỡ đâu, mấy nha hoàn bà tử kia đâu, đều đi đâu cả rồi? Làm việc kiểu gì mà để xảy ra chuyện nực cười như vậy. Đi bắt hết người lại đây, bản Hầu muốn mang đi thẩm vấn, xem có phải bọn họ bị người ta mua chuộc, cố ý làm Hầu phủ mất mặt không!”
Hắn nóng lòng muốn mang mấy người đó đi diệt khẩu, không thể để người khác biết lệnh của hắn, nên cũng không đôi co về sự vô lễ của Bạch Chỉ Nguyệt.
“Thanh Ngọc, giải thích cho Hầu gia nghe đi.”
Bạch Chỉ Nguyệt để Thanh Ngọc tiến lên, nàng lười nói nhiều với Tô Thần Cương.
“Bẩm Hầu gia, tiểu công tử không chết. Phu nhân tỉnh lại sinh hạ công tử xong đã hà hơi cho ngài ấy, công tử đã tỉnh lại rồi ạ!”
Tô Thần Cương sững sờ.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Thưa Hầu gia, công tử vẫn ổn, vừa uống chút nước xong đã ngủ rồi ạ!”
Tô Thần Cương lại gần xem thử, quả nhiên cái miệng nhỏ của đứa bé đang mấp máy, như thể muốn ăn gì đó. Vậy là hắn thật sự đã có con trai. Hắn vừa định duỗi tay ra sờ, d.a.o găm của Bạch Chỉ Nguyệt đã chĩa thẳng vào hắn, không một ai được phép chạm vào đứa bé.
Trường Bình Hầu cũng có học chút công phu, phản ứng khá nhanh nên không bị đ.â.m trúng. Cũng là do Bạch Chỉ Nguyệt nương tay, chỉ muốn dọa hắn một chút, chưa muốn làm hắn bị thương ngay bây giờ. Sau khi hoàn hồn, hắn vô cùng tức giận.