Không có cách nào, kẻ phóng hỏa kia như cơn gió, đến không dấu vết đi không hình bóng, không tra ra được. Hắn như một quả lôi, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn kinh ngạc.
“Hầu gia, kính hạ quan chẩn bệnh, lão phu nhân là bị hạ độc.”
Thái y Lý nói.
“Ngươi nói cái gì?”
Tô Thần Cương bật dậy.
“Bản quan cũng nghi ngờ là dùng độc. Loại độc này phát tác giống như phong hàn, ban đầu không thể nhìn ra được.”
“Sao có thể? Tại sao lại như vậy? Các ngươi có thể giải không?”
“Độc đã vào tim phổi, hơn nữa lần này e là độc tính càng thêm trầm trọng.”
Trong lòng hắn không ngừng suy đoán, rốt cuộc là ai muốn ra tay với lão phu nhân, là trước hắn hay sau hắn?
“Vẫn xin thái y nghĩ cách, bất luận thế nào cũng phải cứu lão phu nhân.”
“Ai, ta cũng không dám chắc, chỉ có thể kê đơn thuốc thử xem!”
“Được, bất kể thế nào cũng phải thử, dùng thuốc gì cũng được.”
Lúc này, hắn nhất định phải thể hiện mình là một người con hiếu thảo.
Tuy nhiên, có người ra tay với lão phu nhân, vừa hay che giấu hành vi của hắn. Kẻ này hắn nhất định phải điều tra ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-113.html.]
Tiễn hai vị thái y đi, Tô Thần Cương phong tỏa toàn bộ sân, sai người từng người thẩm vấn, nhưng vẫn không có tiến triển, không có bất kỳ phát hiện nào.
Hắn gọi Hoa ma ma thẩm vấn riêng.
“Chuyện này ngươi cũng biết phải không? Có phải ngươi làm không?”
Hoa ma ma gật đầu sưng cả lên:
“Hầu gia, việc này tuyệt đối không phải nô tỳ làm. Lão nô chỉ theo lời ngài phân phó thường xuyên mở cửa sổ làm bệnh lão phu nhân thêm nặng, không cần thiết phải hạ độc. Hơn nữa loại thuốc này nô tỳ chưa từng nghe qua, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng ra khỏi cửa, không hề liên hệ với bên ngoài, hầu gia tra một cái là biết ngay.”
“Vậy ngươi nghĩ xem gần đây ai có điểm bất thường, người này nói không chừng chính là kẻ phóng hỏa!”
Hoa ma ma cẩn thận hồi tưởng lại tất cả người ở Hi Viên:
“Không có, lão nô thật sự không phát hiện có gì bất thường. Có thể không phải là người Hi Viên làm, người trong viện hầu như đều đã tra đi tra lại, hiểu tận gốc rễ, cùng lão phu nhân cũng không có ân oán, không thể nào là bọn họ làm. Hầu gia có thể tra thử phòng bếp lớn, tất cả đồ ăn thức uống của lão phu nhân đều do phòng bếp lớn đưa tới, có thể nào là bọn họ động tay không.”
“Bọn họ với lão phu nhân có ân oán gì mà làm loại chuyện này? Thuốc lại từ đâu ra?”
“Cái này nô tỳ cũng không biết.”
Tô Thần Cương không hỏi thêm, trước hết thả người trong viện, chỉ là người không thể tùy ý ra vào, coi như giam lỏng bọn họ ở Hi Viên.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hương Thúy biết Hi Viên bị phong tỏa sau thì hiểu ngay là độc của lão phu nhân đã phát tác. Ban đêm, nàng lén lút đào một cái hố chôn số thuốc còn lại dưới chân tường của viện mình ở, cây trâm thì không động đậy, vẫn cắm trên đầu như cũ.
Chim bay số 2 sau khi Tô Thần Cương rời đi thì bay đến sân của Bạch Chỉ Nguyệt.
“Kít kít, độc của lão phu nhân đã phát tác, thái y chẩn đoán, Hoa ma ma chỉ điểm phòng bếp lớn.”
“Thái y nói thế nào?”
[Loại độc này giống phong hàn, khiến ban đầu khám sai, hiện tại đã nhập tim phổi, e là khó cứu.]