“Con còn nhỏ, lớn lên thì sẽ tốt thôi. Có con ở đây đã là sự sắp đặt tốt nhất rồi.”
“Vâng.”
Yến hội bắt đầu, từng món ăn lần lượt được mang lên. Trên sân khấu, gánh hát cũng đã bắt đầu biểu diễn, tiếng trống tiếng chiêng thật náo nhiệt.
Bạch Chỉ Nguyệt ngồi cùng bàn với các phu nhân, trò chuyện vài câu, uống một chén rượu trái cây, bàn luận về vở kịch, ứng đối cũng không tệ.
“Bạch phu nhân, nghe nói người đã hà hơi cho công tử mới cứu sống được đứa bé ấy. Có thể nói một chút không, ngươi đã làm thế nào vậy?”
Đây rồi, luôn có những người không biết quy củ như vậy, chỉ muốn khoe khoang bản thân.
“Bà hỏi chuyện này là hỏi đúng người rồi. Ta còn đang muốn đem phương pháp này truyền ra ngoài, không chừng lúc nào đó có thể cứu được một mạng người.”
Bạch Chỉ Nguyệt trịnh trọng giải thích cho bà ta về hô hấp nhân tạo, có thể cứu người bị c.h.ế.t đuối, tim ngừng đập, hô hấp không đều...
“Chỉ cần không phải thật sự đã chết, thì vẫn còn khả năng cứu sống. Đây là ta học được từ một thương nhân nước ngoài. Phương pháp này thật sự có thể cứu người. Mọi người có thể về nói lại với người nhà, nhớ lấy một chút, không chừng lúc nào đó có thể dùng đến.”
Nữ nhân đó vốn là muốn cười nhạo nàng, một Hầu phu nhân mà lúc sinh nở cũng không có người giúp đỡ, còn phải tự mình hà hơi cho con mới sống được. Kết quả nàng lại như không hiểu, còn coi việc này như chuyện tốt, đường đường chính chính nói cho mọi người nghe.
“Hừ, loại phương pháp cứu người miệng đối miệng này, người đứng đắn nào lại làm như vậy?”
“Ừm, đợi đến lúc con trai con gái bà bị c.h.ế.t đuối, c.h.ế.t giả, cứ để chúng nó chờ c.h.ế.t là được. Dù sao một người mẹ đứng đắn như bà sẽ không dùng cách này để cứu đâu.”
“Ngươi dám trù ẻo con ta!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Chỉ là làm một phép so sánh thôi mà, tức giận cái gì. Nhưng ngàn vạn lần đừng tức đến ngất đi đấy. Nếu không ta là cứu hay là không cứu đây. Cứu bà thì lại nói là phương pháp không đứng đắn làm nhục bà, không cứu lỡ như tức c.h.ế.t rồi lại làm bẩn vận may của Hầu phủ ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-103.html.]
Hừ, ở trên địa bàn của ta mà còn gây sự, cũng không xem lại mình có bao nhiêu cân lượng.
Lúc này, có người đến truyền lời.
“Thưa phu nhân, tiền viện truyền người ôm con qua đó ạ.”
“Được, ta qua ngay.”
Bạch Chỉ Nguyệt ôm con trai đến tiền viện. Đậu Đậu bị người này xem, người kia nói làm cho phiền không chịu được, liền biểu diễn một màn gào khóc tại trận. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra bé khóc lớn như vậy.
Ấy vậy mà mọi người còn cười.
“Ôi, khóc to vang dội quá, đứa bé này nuôi nấng không tồi.”
“Khí thế mạnh mẽ như vậy, sau này không chừng có thể kế thừa di sản của tổ tiên, mang binh cầm tướng ra trận g.i.ế.c giặc!”
“Đúng vậy, sức tay này cũng lớn thật, cứ như muốn bẻ tay ta vậy!”
Chẳng phải là muốn bẻ sao, bàn tay to thô kệch như vậy mà cứ nhất quyết phải véo lên mặt người ta.
Bạch Chỉ Nguyệt ôm con lại, nhìn về phía Tô Thần Cương.
“Có lẽ là đói bụng mệt mỏi rồi. Hầu gia, ta xin phép đưa con xuống dỗ dành một chút.”
“Đi đi.”
Lại phân phó v.ú nuôi và Thanh Liên bên cạnh:
“Phải chăm sóc đại công tử cho thật tốt. Nếu có nửa điểm sai sót, bản Hầu quyết không tha.”