Mắt tỷ tỷ lập tức bùng lên lửa giận:
“Thế nào? Đến để xem trò cười của ta sao? Kiều Minh Châu, ngươi giờ vinh quang lắm! Được tướng quân sủng ái, kế tử ngoan ngoãn, còn có thai!
Nhưng ngươi có được ngày hôm nay, chẳng phải là nhờ ta tráo kiệu hoa hay sao? Nếu không thì cái hôn sự thối nát của nhà họ Lục chẳng phải là thuộc về ngươi à!”
Nói đến đây, mắt nàng đỏ hoe:
“Sớm biết thế, ta thà làm mẹ kế còn hơn… ít nhất còn giữ được con mình…”
Ta lạnh lùng mỉa mai:
“Tính cách mỗi người khác nhau. Nếu ngươi là người làm mẹ kế, chưa chắc có thể có được cuộc sống như ta hôm nay.
Chưa biết chừng, lại là một cuộc hôn nhân tồi tệ khác.”
Đời trước, tỷ tỷ gả cho Phó Húc cũng chẳng sung sướng gì.
Phó Húc đêm đêm ngủ ở doanh trại, sau còn dứt khoát đưa Phó Thiên theo, nạp thêm hai phòng thiếp, chẳng mấy khi về phủ.
Tỷ tỷ thừa dịp đó lén lút qua lại với Lục Kính Ngôn.
Nghĩ đến chuyện đời trước, ta đưa phong thư lắc lắc trong tay:
“Lấy hay không lấy?”
Tỷ tỷ nghiến răng, giật lấy.
Ta cười nhạt:
“Kiều Trân Châu, ngươi có biết tại sao cha mẹ không chịu cho ngươi dù chỉ vài trăm lượng không?”
Tỷ tỷ ngẩn ra, mơ hồ lắc đầu.
“Vì bọn họ gần đây đang bận rộn chuẩn bị sính lễ cho Nhị ca, lại phải mua chức cho Tam đệ, chuyện gì cũng cần dùng đến tiền.
Kiều Trân Châu, dù cha mẹ có sủng ngươi đến đâu, có sủng nổi hơn mấy huynh đệ chúng ta không?
Ngươi suốt ngày chỉ biết so với bọn ta – đám thứ nữ, mà không biết so với huynh đệ kia.
Đúng, so với bọn ta, ngươi là bảo bối. Nhưng đặt trước mặt các nam nhi, ngươi có là gì?
Ngươi bị Lục Kính Ngôn hành hạ, ngày ngày khóc đòi hòa ly, cha mẹ đã bao giờ tỏ ra thương xót ngươi chưa?
Giờ vì cha mẹ chẳng màng, Lục Kính Ngôn lại càng được nước làm tới, không phải vậy sao?”
Sắc mặt tỷ tỷ biến hóa khó lường, rơi vào trầm mặc.
Cuộc trò chuyện giữa ta và tỷ tỷ, không một ai khác hay biết.
Từ hôm đó, người trong kinh dần phát hiện, phu nhân của Trạng nguyên dường như thay đổi tính tình.
Nàng trở nên nhu mì, khiêm nhường hơn nhiều, thậm chí còn chủ động giúp trượng phu chọn lựa thiếp thất.
Một thời gian, hai vợ chồng họ lại ra dáng hòa hợp như thuở mới thành thân.
Chỉ tiếc, trong lúc ai nấy đều ngỡ nàng đang sống những ngày sung túc, thì Lục Kính Ngôn lại đột ngột phát bệnh nặng, suốt ngày toát mồ hôi nóng, lưng đau chân mỏi, không rời khỏi giường được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muu-xuat-gia/chuong-7-am-muu-xuat-gia.html.]
Trong kinh truyền tai nhau, nói rằng Lục trạng nguyên vì hoang dâm quá độ, tổn thương gốc rễ.
Còn tỷ tỷ ta thì ngày đêm không rời, đích thân nấu thuốc đút canh, thậm chí mỗi ngày đều đến chùa thắp hương cầu phúc, dập đầu ba lượt, tiêu tốn không ít hương tiền.
Tiếng tăm “hiền thê lương mẫu” của nàng vì thế mà nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Chỉ tiếc, không lâu sau, Lục Kính Ngôn vẫn không qua khỏi.
Ngày xuất tang, tỷ tỷ khóc đến ngất xỉu, suýt nữa đ.â.m đầu vào linh cữu.
Việc này đến tai Thánh thượng và Hoàng hậu, khiến người sinh lòng thương xót, ban cho nàng tước mệnh phu nhân.
Tin này là do Phó Húc kể cho ta biết.
Lúc ấy ngày ta lâm bồn đã gần kề, rất ít ra khỏi phủ.
Phó Húc vừa giúp ta thoa tinh dầu, vừa thảnh thơi trò chuyện, chợt hỏi:
“Nếu là nàng đứng ở vị trí của Kiều Trân Châu, nàng sẽ làm thế nào?”
Ta thành thật đáp:
“Chắc chắn không bằng nàng ấy. Ta vốn kém thông minh hơn nhiều.”
Phó Húc bật cười:
“Đó là vì nàng không có một người tỷ muội ‘tốt bụng’ bên cạnh để chỉ lối dẫn đường thôi.”
Ta sững người, nhìn vào ánh mắt chứa đầy ý cười hiểu rõ của chàng, mới hay thì ra mọi việc qua lại giữa ta và tỷ tỷ, đều chẳng thoát khỏi mắt vị đại tướng quân này.
Về sau nghe nói, tỷ tỷ vẫn thường quay lại Kiều phủ.
Cho đến khi cha mẹ ta bắt đầu bóng gió đủ điều, hy vọng nàng – vị mệnh phụ nương nương – có thể giúp đỡ mấy huynh đệ trong nhà.
Từ đó, nàng cũng dần không còn lui tới Kiều phủ nữa.
Một hôm, ta mang lễ về thăm tổ mẫu, nghe người thở dài nói tỷ tỷ bây giờ thật không biết hiếu thuận là gì.
Ta cũng không biết nên trả lời ra sao.
Chẳng bao lâu sau, tỷ tỷ rời khỏi kinh thành.
Tin cuối cùng ta nhận được về nàng, là một phong thư nàng gửi đến, nói mình định an cư tại Giang Nam, làm chút tiểu sinh ý.
Ta hồi thư chúc nàng sau này thuận buồm xuôi gió.
Ngày con gái chào đời, cả Tướng quân phủ tràn ngập niềm vui.
Phó Thiên thì tranh giành với mấy v.ú nuôi, một hai đòi được bế muội muội trước.
Nó đập tay lên n.g.ự.c nhỏ, ánh mắt sáng rực cam đoan với ta:
“Con lớn rồi! Sau này nhất định sẽ chăm học văn võ, làm gương cho muội muội!”
Ta và Phó Húc nhìn nhau cười, tiểu tổ tông này cuối cùng cũng bắt đầu có dáng vẻ làm ca ca rồi.
Trong phủ có thêm một tiểu thư, Phó Húc cũng liền sai người tuyển thêm đám nha hoàn, tiểu tư mới.