Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Âm Mưu Xuất Giá - Chương 5: Âm Mưu Xuất Giá

Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:50:23
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị à, tốt hơn là nên lo mà điều tra lại chuyện ‘thanh mai’ của Lục gia đi.

Mẫu thân của Phó Thiên chỉ có một mình ta, nhưng một ngày nào đó, nếu Lục Kính Ngôn thật sự bế một đứa trẻ khác trở về, chị có chắc mình vẫn là mẫu thân duy nhất của nó? Có còn là nữ chủ nhân duy nhất của Lục phủ không?

Đừng để đến lúc ấy, trở thành trò cười trong mắt người ta.”

Sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt, thậm chí không còn hơi sức để phản bác, liền xoay người rời đi.

Ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười thản nhiên.

Trên xe ngựa trở về Tướng quân phủ, Phó Thiên liên tục len lén nhìn ta.

Ta hỏi con có chuyện gì, nó mới từ trong lòng lấy ra một nắm kẹo ngọt.

“Lúc nãy ở Kiều phủ con thấy ngon quá, cố xin cho được một nắm lớn, người cũng ăn đi… nương.”

Ta mỉm cười nhận lấy, bóc kẹo rồi trước tiên đút cho nó một viên.

Phó Húc ngồi bên thấy cảnh đó, trong mắt thoáng hiện vẻ mãn nguyện, chàng ngồi sát lại gần hơn, vừa định nắm tay ta, ta liền xoay mặt sang chỗ khác, tránh đi.

Phó Húc hơi sững người, nhìn Phó Thiên, mà Phó Thiên cũng bối rối nhìn lại.

Suốt dọc đường, ta vẫn vui vẻ trò chuyện với Phó Thiên, còn Phó Húc thì làm như không thấy.

Khi đến Tướng quân phủ, Phó Húc là người bước xuống trước, đưa tay muốn đỡ ta, ta vẫn làm như không thấy, một mình đi vào phủ.

Phía sau, ta nghe thấy cha con họ thì thầm:

“Cha, người chọc giận nương sao?”

“Cha cũng không biết nữa…”

Dùng xong cơm tối, ta một mình đến thư phòng.

Chẳng bao lâu sau, Phó Thiên cẩn thận gõ cửa.

“Nương, là con.”

“Tiểu Thiên? Có chuyện gì sao?”

Phó Thiên rụt rè bước vào, mở miệng liền là lời xin lỗi:

“Nương, con suy nghĩ rồi, trước đây con cố ý làm bướng, bởi vì trong truyện con đọc, mẹ kế đều rất đáng sợ…

Nhưng người chẳng giống những mẹ kế trong truyện chút nào cả…

Về sau con sẽ không nghịch ngợm trước mặt người nữa! Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành! Biết cố gắng tiến bộ!”

Ta xoa đầu nó, mỉm cười:

“Đứa trẻ ngoan.”

Chỉ là, ánh mắt vẫn lộ chút buồn bã.

Phó Thiên nhạy cảm nhận ra điều đó, lại hỏi:

“Nương, người sao thế?”

Ta trầm mặc một lúc, rồi thành thật nói:

“Từ khi về từ Kiều phủ, cứ nghĩ mãi đến những lời người trong phủ nói, lòng có chút u sầu…”

Phó Thiên nghiến răng mím môi một hồi, bỗng nói:

“Nương! Vậy người sinh thêm một đứa nữa với cha đi! Như vậy người sẽ không buồn nữa! Con tuyệt đối không phản đối đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muu-xuat-gia/chuong-5-am-muu-xuat-gia.html.]

Ta giật mình:

“Đứa nhỏ này, ta đang nghĩ, con cái nhiều quá thật sự không tốt.

Không nói đến ta và Kiều Trân Châu, mà ngay cả giữa các huynh đệ tỷ muội khác, cũng thường hay mâu thuẫn.

Trong Tướng quân phủ có mình ngươi là đủ ầm ĩ rồi, ta đâu còn sức lực mà chăm thêm nữa.”

Phó Thiên gãi đầu lúng túng:

“Thì là vậy… nhưng mà con vẫn rất muốn có đệ đệ muội muội.

Thật đó, con giờ cũng lớn rồi, sau này con không nghịch nữa, để bọn nhỏ nghịch, con với người cùng dạy dỗ chúng nha…”

Lời nó khiến ta bật cười.

Phó Húc cũng vừa lúc bước vào phòng.

“Cứ tưởng nàng đang giận ta vì chuyện gì, hóa ra là đang nghĩ đến chuyện này.”

Chàng phất tay ra hiệu cho Phó Thiên rời đi, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.

“Minh Châu, Tướng quân phủ ta không giống Kiều phủ, ta cũng khác phụ thân nàng.

Con cái nên lớn lên thế nào, phần lớn là nhờ cách dạy dỗ của cha mẹ.

Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ con chúng ta trở thành người chính trực.”

Ánh mắt Phó Húc tràn đầy chân thành, khiến ta bất giác cũng siết nhẹ lấy tay chàng.

Chàng ghé sát tai ta, khẽ nói:

“Vậy để Tiểu Thiên sớm thực hiện được ước mơ, chẳng phải chúng ta nên cố gắng một chút sao?”

Ta đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Đêm ấy, nhìn Phó Húc đang say ngủ bên cạnh, ta khẽ mỉm cười.

Ta thực sự chưa từng nghĩ tới việc có một đứa con ruột sao?

Sao có thể.

Một chút giả vờ lùi bước, đổi lấy áy náy của cả hai cha con, đổi lấy lời hứa cùng nhau chăm lo con cái.

Đáng giá.

Vài ngày sau, ta đưa Phó Thiên ra phố dạo chơi, từ xa đã trông thấy tỷ tỷ, bụng đã lùm lùm, sắc mặt tiều tụy.

Nàng cũng nhìn thấy ta, trong mắt tràn đầy oán hận, như muốn xông tới nói gì đó, nhưng Phó Thiên lập tức chắn trước mặt ta.

Tỷ tỷ tức tối trừng mắt nhìn ta, cuối cùng vẫn phải nghiến răng bỏ đi.

Về đến phủ, Phó Thiên lập tức ríu rít kể lại chuyện ngoài phố.

Phó Húc nhíu mày nói:

“Gần đây nhà họ Lục đúng là không yên ổn. Ngoài cô ‘thanh mai’ kia của Lục Kính Ngôn, dường như còn dính dáng đến vài nữ nhân bên ngoài nữa.

Kiều Trân Châu vừa vào cửa đã mang thai, xem ra Lục Kính Ngôn quả thực chẳng chịu yên phận.”

Phó Thiên lập tức cảnh giác:

“Cha! Người không được giống hắn đấy nhé! Đợi nương có thai rồi mà còn ra ngoài trăng hoa thì con không tha đâu!”

“Ngươi nghĩ cha là loại người gì chứ? Sau này con cũng phải lấy cha làm gương trong chuyện tình cảm, biết không?”

Loading...