Cảm nhận hơi ấm cơ thể chàng, ta ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn chàng đáng thương:
"Danh tướng quân vang dội, thiếp thân biết thân phận chẳng xứng với người. Chỉ là hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu bị đưa về, e sẽ bị cả kinh thành chê cười, sau này khó mà có mối tốt... Nếu... nếu tướng quân không chê, thiếp nguyện theo người..."
Ta khẽ nhắm mắt, má hơi ửng đỏ.
Cổ họng Phó Húc khẽ động, bỗng bế bổng ta lên, sải bước vào phòng.
Có tỳ nữ cẩn trọng hỏi:
"Tướng quân... vậy Minh Châu cô nương sẽ được nhập phủ làm chính thê sao?"
Phó Húc trầm giọng:
"Từ nay về sau, Kiều Minh Châu là đương gia chủ mẫu Tướng quân phủ ta!"
Dứt lời, chàng tung chân đá cửa.
Cánh cửa khép lại, ta thoáng thấy khóe môi Xuân Cầm nở một nụ cười tinh ranh.
Sau một đêm hoang đường, Phó Húc dậy sớm đến thao trường thị sát.
Lúc mơ màng, ta nghe thấy giọng chàng trầm thấp dặn dò:
"Đừng làm phiền nàng, để nàng ngủ đủ rồi hãy dậy."
Trong lòng ta khẽ dấy lên một tia cảm xúc khó tả.
Nghe tiếng chàng rời phủ, ta lập tức rời giường.
Người hầu hạ ta rửa mặt chải đầu là tiểu tỳ Tiểu Thúy trong Tướng quân phủ, tay chân nhanh nhẹn, chỉ có điều miệng thì không ngớt.
"Phu nhân, mấy tỳ nữ đi theo người từ phủ cũ lười quá đi! Cái người tên Xuân Cầm ấy, hình như là đại nha hoàn thân cận của người, hôm nay là ngày trọng đại mà chẳng để tâm, còn ngủ say kìa!"
Ta mỉm cười, không nói gì.
Tiểu Thúy càng bất bình thay cho ta.
Phó Húc cha mẹ mất sớm, ta không cần hầu hạ cha mẹ chồng, chàng lại bận rộn quân vụ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều giao cho ta xử lý.
Chưa đầy một tháng, ta đã nắm trọn quyền hành trong Tướng quân phủ.
Ngoại trừ Phó Thiên vẫn nghịch ngợm, những người còn lại trong phủ đều nghe theo ta.
Phó Húc thấy ta xử lý mọi việc đâu ra đấy, còn kinh ngạc.
Trong lòng ta thầm cười lạnh.
Tướng quân phủ dù sao cũng ít người, vài tỳ nữ có chút tâm tư, đặt vào hậu viện họ Kiều cũng chẳng đủ làm sóng gió.
Huống chi... đời trước của ta...
Đã từng trải qua trăm ngàn lần tranh đoạt lòng người khốc liệt hơn thế gấp bội.
Ta tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Tỷ tỷ và Phó Húc vốn có hôn ước từ nhỏ.
Nhưng thuở thiếu thời, Phó Húc theo phụ thân chinh chiến, hơn mười năm sau mới hồi kinh, lại dẫn theo một đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muu-xuat-gia/chuong-2-am-muu-xuat-gia.html.]
Kinh thành đồn rằng, đứa bé kia là do Phó Húc và kỹ nữ sinh ra.
Tỷ tỷ vốn ghê tởm, sao có thể làm kế mẫu cho con kỹ nữ.
Chỉ tiếc rằng chức vị của Phó Húc đã cao hơn cả Kiều gia, dù phụ thân và kế mẫu sủng ái tỷ tỷ đến mấy, cũng chẳng dám mở miệng từ hôn.
Vì vậy mới có kế tráo kiệu hoa.
Tỷ tỷ từ lâu đã qua lại với trạng nguyên Lục Kính Ngôn.
Hắn xuất thân bần hàn, so với ta, đương nhiên mong cưới được đích nữ Kiều gia.
Trong cơn ác mộng, kiếp trước, ta đã sớm phát hiện kiệu hoa có điều lạ, làm ầm ĩ lên mà đoạt lại thân phận tân nương.
Vì vậy ta không hiểu nổi tại sao Lục Kính Ngôn lại bỗng căm ghét ta.
Chỉ biết từ ngày hôm sau, hắn liên tục nạp thiếp, ta bị cuốn vào cuộc đấu đá trong hậu viện, từ một thiếu nữ ngây thơ biến thành oán phụ.
Cho đến khi ta phát hiện mình có thai, tưởng chừng có điểm tựa cho nửa đời sau.
Nào ngờ, khi ta chạy đến biệt viện trong rừng muốn tặng hắn bất ngờ, lại thấy chàng và tỷ tỷ đang ôm nhau say đắm.
Ta hoảng loạn muốn chạy, vô tình giẫm lên cành cây.
Cả hai giật mình quay đầu, ánh mắt chạm vào ta.
Tỷ tỷ hoảng sợ kêu lên:
"Kính Ngôn, không thể để Phó tướng quân biết chuyện của chúng ta!"
Thế là Lục Kính Ngôn rút kiếm, đ.â.m thẳng qua bụng ta.
Một xác, hai mạng.
Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, việc đầu tiên ta làm là muốn hủy hôn với Lục gia.
Nhưng phụ thân và kế mẫu sống c.h.ế.t không chịu, nói ta không biết điều, thậm chí ngay cả tổ mẫu cũng đến khuyên can.
Ta từng tự trấn an, lỡ như tất cả chỉ là mơ thì sao, những điều ta lo sợ sẽ không xảy ra?
Nhưng rồi từng chuyện trong tiền kiếp lần lượt tái hiện...
Tỷ tỷ khăng khăng đòi xuất giá cùng ngày với ta, thường xuyên kéo Xuân Cầm thì thầm.
Lục Kính Ngôn đến Kiều phủ thì mắt đi mày lại với tỷ tỷ...
Đến lúc đó ta mới thực sự xác định, đó không phải ác mộng, mà chính là kiếp trước tàn nhẫn của ta!
Đã không tránh khỏi số kiếp phải gả chồng, lần này ta thuận nước đẩy thuyền, giả vờ thuận theo!
Đời trước, tỷ tỷ gả cho Phó Húc cũng không hạnh phúc, ngày nào cũng cãi nhau với Phó Thiên.
Còn ta... cũng muốn thử một lần, dẫu có bất hạnh, chẳng lẽ còn có thể rơi vào kết cục một xác hai mạng?
Còn tỷ tỷ và Lục Kính Ngôn, một đôi uyên ương tình thâm nghĩa trọng kia, đời này không ai ngăn cản, liệu có thể đi được bao xa?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng ồn ào, hình như Phó Thiên lại trèo cây bắt chim.