Mẹ đang chuyện điện thoại với bạn bác sĩ ở phía nam, giọng trầm thấp và sức thuyết phục, bà với đối phương: "Ông xem, liệu thể giúp con bé một tay ?"
Vô Hà vô thức siết chặt chiếc bút chì trong tay.
" ," Vô Hà tự nhủ, cô chỉ là đang tự cổ vũ cho bản .
Trong lòng cô luôn với bản , những chuyện đó là sự thật.
Vô Hà dậy. Cô men theo bức tường, cảm giác lạnh lẽo từ đất truyền lên. Có một con chuột lớn chạy vụt qua góc tường, phát tiếng kêu chi chít.
"Có một cô gái như thế , xem, cô là một hùng nhỏ, dễ bắt nạt, đáng thương."
Vô Hà lùi một bước, cảm thấy choáng váng.
"Mẹ, con cần đến thư viện."
"Hôm nay thư viện, chuyện gì đáng bận tâm ?" Vô Hà thở dốc, giọng run rẩy.
"Không, cũng chỉ vu vơ thôi. Hôm nay Thúy Phương cũng sẽ đến, là bạn học cũ của ."
"Nói vớ vẩn gì thế?" Vô Hà hỏi . "Bạn học cũ nào? Quen từ bao giờ? Gặp để gì?"
Duy Duy ngập ngừng, đó dừng , ánh mắt né tránh.
Vô Hà gì, chỉ cúi đầu chấp nhận. Lúc ngẩng đầu lên, cô nở một nụ nhẹ, nhưng nụ nhanh chóng tan biến. Cô chỉ : "Cảm ơn , sẽ nghỉ ngơi."
"Ừ, nghỉ ngơi thật . Sau đừng nghi ngờ lung tung nữa, là như ."
Bản Duy Duy nghĩ , chỉ những lời an ủi, nhưng càng càng cảm giác chống đối. Anh cảm thấy như đang che giấu điều gì đó.
Vô Hà im lặng một lúc, cúi đầu, : " ngủ đây."
Nơi chuyện xa, trong đêm tối tiềm ẩn những nguy hiểm. Cô cần giữ bình tĩnh.
Trên thế giới , đó là một lựa chọn thể tránh khỏi.
Duy Duy mặc định trở thành bạn đồng hành của cô, chỉ là mà thôi. Dù Duy Duy chỉ yêu cầu cùng thư viện, chính xác hơn, là chỉ cần một bạn học cùng đến công viên là thấy mãn nguyện .
Ngày hôm , Vô Hà vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, một thư viện.
Duy Duy đang ở một chiếc xe buýt, ngoài cửa sổ hướng về phía điểm đến, miệng : "Cô đến thăm ."
Cô hề chú ý đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Vô Hà thể xác định chính xác vị trí của , gọi một tiếng: "Duy Duy."
Việc học một luôn dễ khiến vô thức lơ là, Vô Hà cũng cảm thấy chán nản. Cô chỉ nhanh chóng kết thúc giai đoạn chuyển tiếp đó, để bản trở quỹ đạo, sẽ cố gắng thi đỗ, và báo đáp thật .
Duy Duy thấy khá , một học cũng yên tĩnh, chẳng ?
Vô Hà một tiếng, cô cũng thấy tồi.
Hai cùng về phía thư viện, đường gặp một ông lão.
Vô Hà điều phía , khẽ một câu: "Anh còn hiểu cả chuyện nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-93.html.]
Duy Duy rõ, chỉ đầu bày tỏ sự nghi vấn.
Vô Hà vội vàng lắc đầu, : "Hơn mười ngày nữa là bắt đầu thi ."
Duy Duy yêu cầu Vô Hà thực hiện (ôn tập), còn Vô Hà yêu cầu Duy Duy giám sát. Riêng về phương pháp học, cho phép Vô Hà học kiểu học thuộc lòng.
Lúc Vô Hà còn mà bận tâm Duy Duy gì, cô gì đều hết.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, phản bác Vô Hà một câu: " cảm giác như sắp vấp một cú ngã lớn trong kỳ thi đại học ."
Mặc dù chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác của Vô Hà cũng tệ đến mức đó, mặt Duy Duy trông khó coi hẳn .
Duy Duy: " , cũng cảm thấy như thế."
Vô Hà nhanh chóng bước khỏi thư viện, quá đông, cô là còn chỗ trống.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Duy: "Để chiếm chỗ."
", cô hãy xem chiếm chỗ thế nào." Vô Hà : "Nhanh lên, nhanh lên."
Vô Hà, con đường học vấn mà nhà trường vạch rộng.
Bị cô thế, Duy Duy giành Vô Hà để chiếm chỗ trống.
Vô Hà giả vờ như thấy Duy Duy, tự học phần . Cô cái vốn để cứ lẽo đẽo theo ai đó, một nếu cứ theo khác thì sẽ mất tính độc lập đây.
Vô Hà nghĩ thầm, chuyện nhà cô tự giải quyết, cô cảm thấy chỗ đang quá bó hẹp.
Duy Duy: "Chỗ ."
Vô Hà, cô đừng tự bản bó hẹp như thế.
Duy Duy bước qua một cây cột. Vô Hà thẳng, chỉ một cái, bày tỏ: " đương nhiên cũng nghĩ như thế."
Duy Duy ngạc nhiên, bởi vì nghĩ cần thẳng, nếu kế hoạch của sẽ Vô Hà hỏng.
Vô Hà: "Anh vẻ lắm ?"
Duy Duy cảm thấy bất an trong lòng, đương nhiên thể là , đầu về phía thư viện, : "Muốn chứ."
Mặc dù cũng nghĩ như , nhưng cố ép buộc thì trái ngọt tới.
Duy Duy thực sự quá khao khát điều đó, Vô Hà cảm nhận sự mong đợi của . Quay đầu , dường như định điều gì đó, nhưng khi cô ngoảnh mặt , ánh mắt của Duy Duy còn lưu .
Tốt, vì cả hai bên đều thỏa, Duy Duy cũng còn vướng mắc nữa, : "Cô học ."
Vô Hà cũng gì nhiều, thẳng sâu bên trong.
Duy Duy Vô Hà (cùng học), Vô Hà cũng hợp tác, hai chung một mục tiêu, cùng mỉm .
Duy Duy thêm vài lời vẻ nhưng là lời gì, khẽ cúi đầu xuống.
"Được , chúng nên thôi."