"Cái lý thuyết của cao quá, ở cao chót vót, thoáng cái dọa cho đám học sinh tụi chạy mất dép !"
"Lý thuyết gì cơ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Anh đây chẳng từng , nhiều chữ Hán, nghĩa là hiểu về chữ Hán đó."
Vô Hà ý đó, cô chỉ là cô một thói quen, mỗi ngày đều thêm một lượt.
"Cô vốn là thần đồng, cớ gì còn đây hỏi chúng những bình thường chứ?"
Vô Hà khỏi cảm thấy hổ thẹn. Cô, một nữ đồng chí, các bạn học của ghét bỏ đến thế.
Duy Duy rõ chuyện gì đang xảy , chỉ một câu: "Thật các bạn cần như , dù thì phương pháp , ai nhanh hơn thì tự học, cần so sánh với các bạn học khác, ?"
Anh xong, liền đặt sách ghế, từ từ uống nước.
Vô Hà cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, bởi vì ở chỗ , nhiều xem cô như ngoài, hoặc là cô nên ở đây.
Cô sang . Duy Duy đang ở xa, cúi đầu sách.
Cũng chẳng nên gì, cô chỉ dùng ngón tay chỉ , ý bảo xin .
Vô Hà mỉm , cúi đầu cảm ơn.
Duy Duy lúc mới ngẩng đầu lên, cô một câu: "Đồng chí, cô lắm. Việc thi cử liên quan đến việc cô đầu thành tích của khác là so sánh với ai. Điều cô cần là tập trung mục tiêu của ."
Anh cúi đầu xuống, : "Cô hãy cố gắng lên, đừng suy nghĩ lung tung. Việc học tập là chuyện ngày một ngày hai, cần lộ trình, chiến lược rõ ràng."
Vô Hà vẫn luôn , đột nhiên phản ứng thế nào.
Vô Hà vốn nghĩ chỉ quan tâm vì cả hai là hàng xóm, ngờ cũng là một bụng.
Cô cũng hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy may mắn vì quen , bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng phía cũng còn khó khăn như nữa.
Anh lướt qua vai cô, ánh mắt lướt qua tài liệu của Vô Hà.
"Sao cô nhiều bản photo thế? cô chăm chỉ, nhưng lượng vẻ quá nhiều, cần thiết thế ." Anh , còn chỉ là sự nhẹ nhõm.
--- Chương 41 ---
Căn tin trường học chật kín . Chỉ những món ăn rẻ nhất, còn những món thịt thì đều chen chúc mua cho bằng , nhưng giá cả thì hề rẻ.
Học sinh ai cũng nghèo, ăn thịt , đành xếp hàng mua những món ăn đơn giản, rẻ tiền nhất.
Vô Hà và Duy Duy cũng đang xếp hàng mua cơm. Duy Duy thoáng qua, : "Hình như em chỉ ăn mỗi món thôi ?"
"Không , em còn bánh bao." Vô Hà thực sự trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-79.html.]
Anh thấy khay cơm của cô thực sự là đơn giản nhất trong những đang xếp hàng. Vô Hà nên vì chuyện đó mà lãng phí tiền của khác.
Duy Duy gật đầu, đó chỉ mỉm .
"Vô Hà, thấy cô cứ thế , bình thường cô chỉ ăn bánh bao chấm nước tương, còn chẳng thịt, cô sức mà ôn thi ?"
Vô Hà: "Không , vẫn ăn . Anh cần lo lắng cho như ."
" sẽ để cô chịu thiệt thòi , ăn uống đặt lên hàng đầu." Duy Duy kéo cô thẳng đến khu bán đồ ăn thịt.
Thực việc thuận lợi. Nếu là một nam sinh bình thường khác như , chắc chắn Vô Hà sẽ cảm thấy khó chịu. Duy Duy , Vô Hà cảm thấy tự nhiên, thoải mái.
Duy Duy gọi một phần thịt kho tàu, đó : "Cô cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo."
Vô Hà chỉ gật đầu, cô gì. Dù thì việc ăn uống là chuyện riêng của mỗi , cô cũng nên từ chối lòng của .
"Ăn cơm ." Duy Duy múc cho cô một ít nước súp, đó thì cả hai cùng xuống, ăn một cách lặng lẽ.
Ăn xong, Duy Duy : "Nhân tiện, một thắc mắc, tại cô học ở trường chúng ?"
"À, trường chúng là một trường trung điểm (trọng điểm), năm nay nhiều sinh viên đại học khóa đầu tiên. Các em học sinh đều chăm chỉ, chỉ sợ thi đỗ sẽ thể phản thành, tương lai. Trường chúng nhiều phiếu lương thực, phiếu vải và vé xem hát, vé tàu."
"Chỉ là các sinh viên cách nào giải quyết phiếu ." Anh thêm, giải thích mức độ khan hiếm vật chất.
Vô Hà ý của là gì. Duy Duy : " giúp đổi một ít vé tàu."
"Anh... giúp công việc đó ?"
Duy Duy : "Không , chỉ là nhân viên khuân vác nhỏ thôi."
"Thật hả?" Vô Hà nghĩ rằng một học sinh giỏi như công việc vất vả như .
"À, vẫn còn dọn dẹp nhà trọ." Duy Duy thêm.
Vô Hà tự kiểm tra vấn đề: "Chuyện phiền đến chứ?"
"Không phiền . ý gì ."
Cả hai chuyện, xuống căn tin của trường, và một nữa Vô Hà quét mắt một lượt.
"Cái cô gái nhỏ đó là ai?" Một sinh viên gần đó, ghé tai chuyện với bên cạnh, hề hạ thấp giọng.
Duy Duy quan tâm đến mấy lời xầm xì , với Vô Hà: "Chúng ."
"Các thật đáng ghét." Vô Hà tức giận.
Duy Duy lớn giọng : "Các bạn đừng lung tung nữa. Vô Hà là hàng xóm của , là đồng chí của . Cô chỉ là một cô gái nhỏ, cần các chằm chằm như ."
Mọi đầu Duy Duy, nhưng chẳng ai gì nữa. Vô Hà cũng cảm thấy cần để ý đến những .