Bên đó chỉ một đứa trẻ, gia đình đứa bé là giáo sư.
Duy Duy: “Căn biệt thự nhỏ , bên trong sống một cô giáo.”
Hai cô giáo đang chuyện, : “Đồng chí học sinh , là ai thế?”
Duy Duy: “Chào cô, đến hỏi về lớp cuối cấp.”
Nghe đến lớp cuối cấp, thái độ cô giáo dịu xuống một chút: “Cậu là của đơn vị nào?”
Duy Duy: “ là của Học viện Y, một học trò, thành tích luôn như , giờ đột nhiên bệnh.”
Cô giáo : “Giờ vẫn nghiệp, đợi đến lúc nghiệp, chúng sẽ thông báo cho .”
Duy Duy: “Chúng là cho công điểm, chỉ là giúp đỡ.”
Cô giáo : “Cậu đúng, mỗi học kỳ đều một đợt .”
Thái độ chậm, nhưng mỗi lời đều tiếng vọng xa.
Nói thái độ , nhưng rõ ràng đây là giọng điệu mỉa mai, châm chọc.
Rõ ràng, Duy Duy thích điều lắm, đành chuyển trọng tâm học tập sang việc chuyên tâm quan sát đường chợ về nhà.
Duy Duy đang giảng giải một bài toán khó cho Vô Hà, nào cũng tỏ kiên nhẫn.
Vô Hà thật thà đó, cơ thể vụng về nên đặt ở .
Duy Duy: “Cô nhanh lên , cô cũng đang học thêm, tiên hãy vượt qua cái tiếp.”
Vô Hà cam lòng, đưa tay chỉ căn biệt thự đó, giận dỗi chỉ mái nhà phía : “ dọn ngoài.”
Duy Duy hiểu: “Sao thế?”
Vô Hà: “Anh cho nhà (chỗ ở) , cũng dọn, mới cho thuê chỗ : ‘Cô dọn ngoài.’”
Duy Duy: “ dọn.”
Vô Hà mạnh mẽ : “Đừng tưởng , chỉ đang viện cớ cho .”
Duy Duy lắc đầu, lắc đầu.
Vô Hà: “Anh nghĩ là đầu tiên thấy mang dép xé ?”
Duy Duy sững sờ: “Chúng đầu gặp ? Lần đầu gặp mặt ư?”
Vô Hà đầu .
Duy Duy khẽ , mặt nở nụ rạng rỡ, cũng đổi vẻ uể oải , trông tinh thần.
Nhịp độ học tập trở nên gấp gáp.
Vô Hà lập cho một thời gian biểu, tiên là nắm bắt kiến thức, đó là tập trung giải quyết các bài tập khó, và dành thêm một chút thời gian lúc thích hợp.
Duy Duy là từng trải, vì hiểu rõ về mảng .
Vô Hà: “Mẹ mua những tài liệu nào cho ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Duy: “Tài liệu mua, ở trong tủ bên .”
Đó đều là sách từ lâu , cô cho rằng chuyên môn, vẫn nên dựa bản , nên dựa Duy Duy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-64.html.]
Về mặt học tập, Duy Duy chuyên nghiệp.
Cô cũng Duy Duy nghĩ gì, lẽ là cảm thấy giúp cô, nên mới đưa cho cô những thứ .
Duy Duy còn tưởng cô đau đầu vì chuyện học, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với nỗ lực lớn lao mà cô thực hiện ngay từ đầu.
Vô Hà: “Anh còn một cái tương đối ít phổ biến, tức là chú ý loại điểm.”
Duy Duy: “Cô chính là nếu học đến trình độ đó, thì sẽ về nhà thôi.”
Lúc , gõ cửa: “Hồng Mai, ăn cơm , nhanh lên .”
Ngày hôm , Duy Duy và những đồng nghiệp của đều lưng .
Vô Hà mở cuốn 《Nguyên lý Vật lý học》 , cô chỉ nhận vài trang, nhận một chữ cái hoa và một chuỗi ký hiệu hình núi, chính xác hơn, là ký hiệu đầu tiên.
Trình độ Văn của cô khá, bài cũng trôi chảy, cô luôn ở vị trí một, bởi vì cô gia cảnh để học đại học.
Căn biệt thự nhỏ đó là nơi giáo viên ở, nào ở trong khu tập thể kiểu hành lang dài, cô đang nghĩ đến ai thế?
Duy Duy đầu : “Cô đang ai thế?”
Vô Hà chỉ chỗ đó: “ cô giáo đó.”
Duy Duy: “Cô giáo đó, giờ hình như m.a.n.g t.h.a.i .”
Buổi tối Duy Duy đều ở đó, Vô Hà xem như chỉ hai họ, nhưng phát hiện tóc một vệt bụi bẩn.
Duy Duy: “Có lẽ là vì chuyên môn, nên chỉ suy nghĩ lung tung thôi.”
Vô Hà lấy một ít tài liệu của , thật sự thể để hết xuống, đành nhét chúng bàn của Duy Duy.
Duy Duy: “Trong mười ngày, cô chỉ thể chất xúc tác và chất kích thích cho việc học.”
Vô Hà lúc đó rốt cuộc gì, cứ ngơ ngác đắm chìm trong việc học, thoáng chốc xem lời của Duy Duy như quy tắc trò chơi.
Duy Duy : “Cô , về sẽ bù cho cô một cái nữa.”
Vô Hà
--- Chương 33 ---
Vừa mở cửa phòng của Duy Duy , cô đống đề thi và tài liệu chất chồng như núi bàn cho sợ hãi.
Khối lượng tài liệu , từ nhỏ đến lớn cô từng thấy. Cô là một khởi nghiệp thành công (ở kiếp ), cô nỗ lực từ nhỏ đến lớn, nhưng cô vẫn chỉ thể thụ động tiếp nhận, mỗi ngày đều cảm giác rút cạn.
Có những điều thể , thì biến thành những thứ khác thể chạm .
Suy nghĩ của Duy Duy quả thật bay bổng, sự quen thuộc với tương lai, nhưng Mao Trạch Nhiên.
Duy Duy: “Cô điều gì hỏi ?”
Vô Hà: “, còn .”
Duy Duy: “Cô đừng thế vội, cô suy nghĩ lâu như , cô còn lên tiếng?”
Vô Hà: “, bây giờ, , , bây giờ sẽ đến.” Cô chỉ chỗ đó, Vô Hà lắc đầu.
Duy Duy mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa một tay : “Vậy cô gì?”
Mắt Vô Hà mở to, .
Vô Hà dựa , Duy Duy với chính cô : “Chúng cùng đến căn phòng để tiền , ?”