Bầu trời thành phố đêm hè rộng lớn, cô luôn nghĩ đến cô ở quê nhà, trong giấc mơ cô thấy cảnh giáo viên dạy cô về việc cày ruộng.
Trong xưởng dệt, công việc tạm dừng, các công nhân ai với ai một lời nào, họ đều đang chờ đợi sự đổi của chính sách.
Vô Hà cũng , cô cũng gì, bình thường cô ngoan ngoãn, nhưng cùng cô chọn về thành phố.
Cô vẫn vững, mà thứ đổi .
"Nói thật nhé, mặt , cô cứ thẳng là cô đang giúp đỡ ."
Cô gái đột nhiên bật , điều khiến ngạc nhiên.
"Tại ? Anh đang đùa đấy ? Có cần ăn mặc hơn ?"
Duy Duy lắc đầu, giọng vẻ buồn bã: "Không , cô , cô thế?"
" đang gặp khó khăn, nên ."
Anh dẫn Vô Hà đến gặp lãnh đạo cục phát hành, mục đích là để tránh khác hiểu lầm, và cũng để xin nghỉ thêm một ngày.
Vô Hà nghĩ kỹ , đúng là hành động bốc đồng của cô thể khiến khác hiểu lầm.
Vô Hà , Duy Duy cũng dễ dàng gì.
"Cô cần phiếu vé ? sẽ đổi hết cho cô."
Đây vẫn là một gợi ý , nhưng Vô Hà thể giải thích cho về những gì cô trải qua.
Những con đường thành phố hề cô đơn như trí tưởng tượng của cô.
"Có cũng đang gặp khó khăn ?"
" đang giúp đỡ khác."
Ai lo lắng về mức điểm loại 10% chứ?
Cũng đúng, Vô Hà lúc rũ bỏ vẻ mặt lo lắng, cô và cô đều thể bất cứ điều gì cần thiết để về thành phố, cô chỉ là một đứa trẻ mới nhận .
Một đàn ông béo đang ở cửa, chặn đường họ.
Vô Hà liếc Duy Duy, bà cũng vẻ gì là đồng ý/ đồng ý với việc cô trọ ở đây.
Cô bình thường nhiều, nhưng khi gặp Duy Duy, cô vui vẻ, cô chỉ thể giúp đỡ mà thôi.
Duy Duy cố gắng nhịn xuống cơn giận, đàn ông béo , gây chuyện.
Vô Hà hiểu ngay, cô cúi đầu: "Thôi, sẽ mất mặt ."
Duy Duy thở dài, cũng nên gì với cô.
Người phụ nữ dường như lỡ lời, vội vàng xách thùng nước lên.
Duy Duy bất đắc dĩ bà , nhỏ: “Việc gì thế, nếu thì .”
Duy Duy bà một cái, cuối cùng : “Chúng thành phố tìm điện thoại chung.”
Vô Hà ngạc nhiên: “Mọi còn sợ hàng xóm láng giềng thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-63.html.]
Duy Duy thường chuyển tiền bằng cách gửi tiền, mỗi gửi đều ghi một điện thoại lên phiếu chuyển tiền, gửi thư thường đến Hợp tác xã Mua bán gần đó, đó họ đến lấy.
Vô Hà: “Vậy , thế thì cũng quá vất vả .”
Các thầy cô giáo của trường đại học, chính là nhờ cách mà tìm đến.
Người phụ nữ cô cứ mở miệng là "đại học", nhất thời phản ứng kịp, : “Ôi chao, cô là sinh viên đại học nào thế?”
Duy Duy bà chặn họng nên lời, ngẩng đầu thoáng qua, bà .
Vô Hà từ xa giơ cái cờ lê trong tay về phía , chỉ hướng cầu thang: “Đi thôi, đến lúc ăn .”
Duy Duy cũng chạy , : “Mau lên, chúng đều khóa cửa.”
Vô Hà lúc mới phản ứng, họ đang sống trong khu tập thể kiểu hành lang dài, cửa nhà nào cũng khóa, nhưng miễn là vật phẩm quý giá, cũng quá bận tâm.
Duy Duy nghiêng để cô , mới theo , cắm chìa khóa nhà , : “Xong , thôi.”
Vô Hà: “Anh khóa cửa quá sơ sài .”
Duy Duy: “Tình hình nhà , cô đấy, chẳng gì quá giá trị .”
Vô Hà: “Mấy cuốn sách trong phòng thì ?”
Duy Duy , giọng điệu mang theo sự lạc quan, chút khờ khạo: “Mấy thứ đó cũng chẳng đáng tiền, đều là học trò nghèo, ai trộm sách?”
Vô Hà ánh mắt chăm chú, trong lòng dâng lên một luồng ấm khó tả, cô cúi đầu, một vệt hồng từ bên má lan dài xuống gáy.
Điều duy nhất Duy Duy thể chắc chắn là vết sẹo mặt cô quá rõ ràng, hơn nữa da cô trắng trẻo.
Vô Hà dứt , chỉ đành vội vàng chuyển chủ đề, chuyển hướng chú ý: “Nhanh lên .”
Duy Duy : “ rửa tay cái , cô .”
Vô Hà tại chỗ, giọng điệu : “Duy Duy, rốt cuộc đang trò gì ?”
Duy Duy dừng một chút, cúi đầu, giọng điệu thả lỏng : “ cảm thấy cô đang ghét bỏ , Vô Hà.”
Vô Hà nhẹ, hy vọng điều thể che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Duy: “Không , chỉ cảm thấy cô dễ ở chung.”
Vô Hà : “Vậy chúng là đồng bọn .”
Duy Duy: “Đây là một ý tưởng , thêm cơ hội, chúng thể hòa hợp với .”
Duy Duy khi rửa xong, liền chỉ mang một đôi dép xé ngoài.
Thật , khi con gái còn nhỏ cũng theo cha , nhưng lớn lên thì giữ kẽ, chỉ thể mang một đôi giày vải khỏi nhà.
Chỗ Duy Duy thì quá câu nệ như , chỉ điểm đối diện.
Vô Hà : “ quen .”
Vật phẩm nhà Duy Duy phong phú lắm, chẳng món mặn nào, chỉ nấu mỗi món bắp cải. Bắp cải cũng là mua lúc gần đến giờ ăn, là đợt thứ hai đến trường đúng giờ.
Vô Hà đến nhà ăn của trường để lấy cơm cho Duy Duy, nhưng Duy Duy , nhà ăn chỉ phục vụ những đến thư viện ôn tập. Cô đầu thấy căn biệt thự nhỏ đối diện.