Từ Duy , liếc đồng hồ tường. Anh cũng thể quá muộn, dù khu tập thể 13 nhiều nhiều chuyện.
Vô Hà đầu , , trong mắt lộ vẻ ơn. Ai nữ giới bằng nam giới?
Đồng chí Tiểu Trương chỉ tò mò liếc một cái thêm gì nữa.
Vô Hà: Vậy Từ Duy, phiền nữa.
Từ Duy chỉ lắc đầu, đó : Không cần , cô cứ ở đây là .
Từ Duy thực sự lý do gì đặc biệt, chỉ là cô ở đây, như thể thêm một ở đây, cũng sẽ ấm áp hơn.
Vô Hà: thấy bên ngoài bán vé xem phim, xem ?
Từ Duy: Cô là đến đây để chuyên tâm học tập , xem phim gì?
Vô Hà thở dài, thời gian cuối tuần còn đều dồn sức cho việc học cấp tốc tiếng Anh, bài kiểm tra nhỏ của cô chút nào.
Duy Duy cũng thở dài, cũng cảm thấy tiếng Anh thật sự khó để học bù cho kịp.
Vô Hà đột nhiên phanh gấp, đ.â.m sầm lưng .
Vô Hà chỉ mải những khóm hoa dại ven đường, để ý dừng .
Duy Duy nghiêng dừng xe, cũng chẳng thèm lên tiếng, chỉ chờ cô vô thức đ.â.m sầm , mới sang chuyện tiếp.
Lúc Vô Hà đ.â.m sầm , cô cũng chẳng là đ.â.m lưng tay nữa, mơ mơ màng màng, chẳng ngủ từ bao giờ.
Duy Duy thứ hai tỉnh dậy, rõ lúc đó là mấy giờ, mơ hồ đáp vài câu, chẳng ngủ từ lúc nào.
Khi cả hai thứ hai tỉnh dậy, họ cũng chẳng để ý đến hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, cũng chẳng quan tâm việc họ đang ngủ chung mâu thuẫn gì, cứ thế mà an tâm ngủ đây.
Duy Duy tư thế cô nghiêng, hiểu chút xao xuyến trong lòng. Anh tiến gần hơn một chút, thầm, ghé sát hơn nữa, khẽ gọi: “Vô Hà.”
Quả nhiên, cô hề đáp , nhưng khóe môi khẽ cong lên một chút.
Duy Duy nhẹ nhàng áp sát, nhẹ nhàng áp sát, đó áp má má cô, hít thở nhịp nhàng theo thở của cô. Một bên mặt tựa má cô, một bên mặt cô tựa má .
Vô Hà cứ thế để chở , lắc lư về. Duy Duy chở cô về nhà cũ để tắm rửa. Tắm xong, cô đầu là ngủ ngay, còn thì vẫn bên cạnh học thuộc từ vựng.
Cô ngủ một giấc thẳng đến ngày hôm , mở mắt , ngước lên tường, thốt lên: “Ối, sắp trễ học !”
Duy Duy , đưa hộp cơm cho cô: “Vô Hà, ăn sáng .”
Đây là ngày đầu tiên họ cùng học nhiều năm gián đoạn.
Thời đó, khi đang thực hiện "cắt đuôi chủ nghĩa tư bản", một gia đình thật sự dám cho con cái đến trường. Có đứa trẻ roi quất, bé gái thì chân đất, còn lớn thì dám bén mảng tới trường, sợ rằng một ngày nào đó sẽ thấy đội chiếc mũ cao, đeo biển, thì còn theo chứng nữa.
Thoáng cái mười mấy năm trôi qua, con cái cuối cùng cũng học trở .
Duy Duy chở cô lên xe buýt, cô , trong mắt lộ một tia : “Sắp , Vô Hà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-58.html.]
Duy Duy cũng đưa cô con gái nhỏ học, con bé mặc một chiếc váy hoa xinh xắn.
Con gái bé bỏng và xinh xắn, đang chơi đùa cùng những đứa trẻ đồng trang lứa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hà ở phía đó, đang chuyện gì, cúi đầu, chỉ đường cho một vài .
Duy Duy thấy , thò đầu , khẽ với cô: “Con gái của đấy.”
Vô Hà nên gì.
Duy Duy dừng xe đạp , đối diện bên đường, lớn tiếng hỏi đám bé gái: “Các cháu đang gì đấy?”
Vài cô bé đầu . Một trong đó ngẩng đầu lên, thấy đầu tiên xuất hiện, thấy là một bạn học trông thật kỳ lạ.
Sau mấy phen xoay xở, Duy Duy mới lấy đồ của cô.
Vô Hà cũng chẳng vui vẻ gì, cô trường học gần kề. Cô nhận giấy báo trúng tuyển, nhưng cô vẫn hiểu nổi lời giải thích lịch sử của trường, rằng trường ban đầu là dành cho công nhân, là con em chiến sĩ.
“Nghe , trường ban đầu chẳng gì, cải tổ .”
“Còn cô? Cô ưng bụng trường nào?”
Vô Hà đáp: “Đương nhiên là Học viện Y . cũng là kẻ mơ mộng hão huyền gì, nhưng vẫn thi đó.”
Duy Duy: “Thật Học viện Y cũng chẳng như cô nghĩ .”
Vô Hà: “Làm gì mà thành công quá , chẳng cô gì .”
Duy Duy tỏ vẻ gì, chỉ ngôi trường dễ gì mà xin nghỉ , trong trường còn khu gia thuộc. Anh đột nhiên thốt lên một câu: “Nhà đấy.”
Vô Hà : “ học, còn thì đến chân đưa đón ?”
Duy Duy: “Đi học thì cũng cản trở việc tìm .”
Cô gái bao giờ chịu thừa nhận là đến tìm . Cô : “Được , gặp ở trường.”
Duy Duy đang chờ đợi, và lúc cô cũng chẳng kém cạnh gì .
Duy Duy , cuối tuần gặp nhé.
--- Chương 30 ---
Duy Duy , đây cũng từng nghịch ngợm.
Con gái Duy Duy nhảy chân sáo chạy về phía . Vô Hà nhịn hỏi con bé là họ ngủ riêng .
Khu tập thể đó tổng cộng mười bốn dãy nhà, các dãy nhà cách một cách .
Duy Duy để ý đến thói quen ăn của cô, chỉ cảm thấy nên vui, bởi vì cuối cùng cũng một bạn học tiểu học !
Vô Hà lập tức cảm thấy bữa cơm hôm nay thật sự khó nuốt trôi.