Vô Hà: “Cậu , đừng chậm trễ. Nhanh lên, nhanh lên.”
Cô chỉ mải , thấy Trương Hữu Phúc. Đến khi cô thấy thì Trương Hữu Phúc cũng xa .
Đỗ Duy Duy: “Cô ý đồ gì thế, còn gặp ?”
Vô Hà: “Dù cũng gặp , nên mới là tự .”
Đỗ Duy Duy: “Anh còn ít công điểm , những thứ đó đều để cho gia đình .”
Vô Hà: “ việc gì , . lát nữa sẽ về một tiếng.”
Đỗ Duy Duy: “Mẹ , trường cô thi khá đấy.”
Vô Hà: “ thi học viện y, thi môn Anh văn.”
Đỗ Duy Duy: “Vậy cô chẳng hiểu gì sất.”
Vô Hà , lắc đầu: “Nói ABCD cũng là gì .”
Đỗ Duy Duy: “Cô thi chuyên ngành gì ?”
Vô Hà: “Chuyên ngành của là y học, bác sĩ. Chọn ngành nào ít áp lực hơn, đến lúc đó học viện y sẽ nhận thôi.”
Đỗ Duy Duy: “Trước đây cô học trường nào?”
Vô Hà: “ vốn học trường kỹ thuật.”
Đỗ Duy Duy: “Oa! Cô thật sự thể bước từ cái núi đá đó, thật dễ dàng chút nào.”
Vô Hà: “Nếu thực sự thể phấn đấu đến mức đó, thì nhất định .”
Đỗ Duy Duy: “Cũng chẳng chuyên ngành của trường nào, chỉ là cái hệ thống y tế , thì ?”
Vô Hà: “ theo , ai dám chắc chắn ?”
Đỗ Duy Duy: “ cũng . Cả đời chỉ cầu một công việc , cô đấy.”
Nói xong, Vô Hà khựng : “Mẹ , nền tảng tiếng Anh của kém, bảo là bồi dưỡng cho một chút.”
Đỗ Duy Duy phản ứng : “Bây giờ ở đây, bà đừng hòng lấy thí nghiệm nữa.”
Vô Hà đầu chiếc áo khoác da Đỗ Duy Duy đang mặc, cô dừng một chút: “Cậu mặc từ lúc nào thế?”
Đỗ Duy Duy: “ gọi đến , bà là bên đó, hơn .”
Vô Hà: “Bà , cũng thấy.”
Đỗ Duy Duy: “Bà huyện , kiếm ít phiếu tem.”
Cô cũng bà đang gì, Đỗ Duy Duy liền lắc đầu, thêm một câu: “Trước đây cô từng gặp những thứ đó, bây giờ cứ từ từ thôi.”
Vô Hà: “Lúc giấy báo trúng tuyển đến, chẳng thi đỗ ?”
Đỗ Duy Duy: “Không , thi, bắt đầu thi .”
Cô xong, Vô Hà cũng : “Thành tích của hơn những đó, nếu là trường y chuyên nghiệp nhận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-56.html.]
Đỗ Duy Duy: “Thành tích của kém kinh khủng, còn thi một nữa, đó nhận nữa.”
Vô Hà: “Vậy còn , chi bằng về, cùng với bạn học, công trường việc chăm chỉ.”
Đỗ Duy Duy một tiếng, cởi chiếc áo khoác da xuống, ném xuống đất.
Vô Hà: Thật nền tảng kiến thức của khá , chỉ là sợ gặp đề tủn mủn.
Từ Duy: Thỉnh thoảng xem qua đề thi cũng . Tám bộ đề xem hôm nay hề đề tủn mủn nào cả.
Vô Hà: Thế thì tuyệt vời quá, ôn tập cấp tốc kỳ thi thực sự hữu ích.
Từ Duy: thì đương nhiên là nắm chắc . Vô Hà, nếu cô ghi chép , tám bộ đề của thầy giáo đó chắc chắn là phiên bản tăng cường đấy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hà: Trước đây chép bài giúp họ, nên mới thành tích nhỏ nhanh như .
Nói , Vô Hà kìm mà ngẩng đầu lên đầy tự hào.
Từ Duy cũng nhịn , trêu chọc : Chủ yếu là vì năm ngoái cô đăng ký thi ngành y tế.
Ngành y, phạm vi sách giáo khoa bao phủ tương đối rộng, một đề tủn mủn học thuộc lòng.
Vô Hà: Vâng, sẽ dựa việc học để bù đắp cho những thiếu sót của .
Từ Duy: Đương nhiên . Cô còn nhớ mấy hôm đến nhà nào ?
Vô Hà dừng một chút, đôi mắt sáng lên. Chẳng là nhà mà đến mấy hôm trọn bộ đề thi ?
Từ Duy: Bà chủ nhà đó keo kiệt đến thế, hơn nữa bà thu tiền cũng nhiều. Lần định đến đó để đăng ký mua tài liệu.
Vô Hà: Vậy thể cùng ? cần bộ đề đó.
Ánh mắt Từ Duy lóe lên một tia đầy ý nhị. Mấy hôm đến nhà lão Lý, nhưng gặp trọn bộ đề, chỉ tin tức hành lang.
Nhà lão Lý lấy tiền, chỉ nhận nhân tình. Anh với bà chủ rằng đến đăng ký, chỉ cần một bộ, nhưng xin thêm cho hai , vì là cho nữ đồng chí.
Vô Hà: Vậy , trả tiền cho một suất của , giúp lo liệu thỏa nhé?
Từ Duy: Ai chiếm lợi của ai cơ chứ, cái là công việc chung, ngại .
Vô Hà: Tuyệt vời quá! Tháng sẽ đưa hết tiền lương tháng cho .
Từ Duy: Thôi cô giữ , cô cứ tùy tâm mà đưa là , cần đưa nhiều đến thế.
Vô Hà cũng gì, chỉ đầy ơn, nhất thời nên gì.
Từ Duy dẫn cô đến hợp tác xã mua bán, mua một ít vải vóc, chỉ chọn loại thấp cấp nhất, thêm cái nào khác.
Nhà ai cần vải? Nhà nào may đồ cưới cho con gái? Mọi đều bàn tán những điều .
Vô Hà: Vải vóc, định may đồ cưới cho bạn gái ? Thật cô , chỉ là lắm lời thôi.
Từ Duy: Không , cũng đang gì, chỉ là tiện tay mua một chiếc thôi.
Vô Hà tiếp, vì cô nhận , nên cô cũng hỏi nữa.
Từ Duy mua xong, thanh toán, Vô Hà chỉ yên lặng chờ đợi.
“Ôi chao, đồng chí nữ , cô vô ý thức đến thế?”