Duy Duy : "Cô cứ chằm chằm mãi thế, sẽ nhịn , cô tin cô ngay tại chỗ ."
Vô Hà sững , Duy Duy.
Vô Hà: " là đứa lớn lên từ nhỏ, Duy Duy đừng như . gì, nhưng quả thật việc 'tìm đối tượng' ở đây là giải quyết riêng tư."
Duy Duy cúi đầu hôn Vô Hà một cái dừng , mặt Vô Hà đỏ bừng. Cô thể phản kháng, đây là con đường duy nhất hiện tại để công nhận và lấy phiếu tem.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Duy cũng chỉ đùa thôi, thực quan hệ giữa và Vô Hà thiết đến mức đó, dù hành động mật nhưng tới mức bàn chuyện cưới gả.
Vô Hà: "Vậy , chuyện với ai?"
Duy Duy xoa đầu cô: "Với Mã Hầu."
Mã Hầu?
Vô Hà: "Hắn đ.á.n.h một trận ?"
Duy Duy: " giảng đạo lý cho , dám đ.á.n.h ."
Vô Hà: "Anh rõ ràng , chuyện với ai? Hai rốt cuộc chuyện gì?"
Duy Duy trả lời thẳng, chỉ : " giúp chuyển hộ khẩu, giới thiệu với một lãnh đạo uy tín."
Vô Hà: "Anh quyền đó, Duy Duy, đây."
Duy Duy cũng chỉ cứng rắn đáp một câu: " cứ coi như là một việc thôi."
Nói đến đây, Vô Hà: " hỏi , tiền dùng để đầu tư ?"
Duy Duy: "Cô cứ ở nhà , đừng hỏi, cũng hỏi gì ."
Vô Hà trở về phòng , : "Mẹ, con chóng mặt, con ngủ đây."
Duy Duy: "Vậy thì , sẽ canh ở cửa cho cô."
Vô Hà: "Làm gì?"
Duy Duy đáp cô, chỉ cô bằng ánh mắt phức tạp.
Vô Hà thở dài, cô cũng , bây giờ là lúc hành động theo cảm tính.
"Được , coi như là cảm ơn ."
Duy Duy: "Đây là cô nợ ."
Vô Hà: " , Duy Duy, đừng loạn nữa."
Duy Duy: " cứ coi như là cô nợ . Thấy cô ngoan ngoãn như , sẽ bắt cô quản chuyện cái đàn ông nữa."
Vô Hà hờn dỗi : "Thế chẳng , tìm chỗ ở cho bạn gái ."
Duy Duy: " bạn gái, ai bạn gái?"
Vô Hà: "Lúc nãy ở ngoài chẳng còn ?"
Duy Duy lắc đầu, : " , cô nhầm ."
Vô Hà: "Anh là ai ? Đứa bé còn học xong tiểu học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-54.html.]
Kiếp Vô Hà đồng ý, rằng cô là một tiểu thư khuê các, nhưng đàn ông của cô thỏa mãn.
Duy Duy ho khan một tiếng, : "Người là cô , là cái trông như cô vợ nhỏ , vì cô chọn."
Vô Hà ngượng ngùng hỏi: "Vậy là ai?"
Duy Duy: " , ai hết."
Vô Hà do dự một chút, ý gì?
Cô chợt nhận , đang về chính cô , là chạm trán với ai?
Duy Duy khẽ, : " cô , cô."
Vô Hà: " là ai , Tiểu Thúy hy vọng ."
Duy Duy xác nhận cũng phủ nhận, chỉ một vòng, thẳng đến chỗ cô mà đầu .
Vô Hà ôm trọn lòng, trong tim ấm áp khôn tả.
Cô cúi đầu trong vòng tay, đột nhiên nắm chặt.
Toàn cô run rẩy, trong mắt ánh lên vẻ rạng ngời khôn tả, cô cảm thấy cần đến, cảm giác thật tuyệt vời.
Hồng Mai là từng trải, nhất thời cũng phân biệt con gái là đang thẹn thùng là thực sự thích, nhưng con gái đỏ mặt, bà cảm thấy hài lòng.
Ở trường học, thành tích của Vô Hà là một vết thương chí mạng, ai giúp ai.
Cô chỉ thể xoay vòng vòng, chóng mặt hoa mắt, liền chạy thẳng đến chỗ Duy Duy.
Trong lớp học, giáo viên chủ nhiệm của Vô Hà luôn tranh cãi về chuyện phản biện, ai đúng ai sai.
Cô chỉ thể trốn khỏi căn phòng đó, tìm kiếm chút ấm từ Duy Duy, bất giác cô càng lúc càng vui vẻ.
Cô thấy Duy Duy đang cuốn tiểu thuyết , hỏi: "Duy Duy, thích cuốn tiểu thuyết đó ?"
Duy Duy: " cũng thích."
Vô Hà: "Ai ?"
Duy Duy: "Mã Lị , hồi đó trong trường tiểu học chỉ cô là còn ở đó thôi."
Ai cũng coi thường cô cả, cô luôn luôn đàng hoàng, thoải mái.
Kể từ khi cô trở về từ nông thôn hạ hương, vì hộ khẩu xác nhận, nên cô chỉ thể nhận công điểm. Chuyên môn phù hợp, là thanh niên trí thức ‘chệch hướng’ ( vấn đề về tư tưởng), khi về thành phố cũng tìm công việc cũ, tạm thời công nhân thời vụ ở xưởng sản xuất khu phố.
cô tính cách hoạt bát, rộng rãi, hề cái kiểu tính toán, nhỏ nhen của những gia đình tầm thường.
Điều duy nhất khiến thấy là cô xem là hiếm thấy trong các nữ thanh niên trí thức.
Hộ khẩu của cô ghi là hộ khẩu thành phố, nhưng thực tế thì hề . Lúc đó, cô thuộc nhóm phân công việc.
Nếu theo xuất gia đình đây của cô, cô chắc chắn sẽ đấu tố nặng nề.
Tuy nhiên, dù cuộc sống hiện tại của cô khá thanh bần, nhưng cô sống lạc quan.
Nhan sắc của cô tồi, chỉ là da đen một chút, dáng thẳng tắp, cũng nhanh nhẹn, khí thế.
Cô cũng buông bỏ suy nghĩ. Mấy ngày nay cô nghĩ nhiều, chỉ cần thể an tâm học hành ở đây, thi đậu đại học là hơn tất cả thứ.