Hóa là một con trai tên Bin: “Cậu đang thư tình đấy chứ?”
Duy Duy: “Không , chỉ đang tính toán điểm lẽ trong hôm nay.”
Nếu hòa đồng, nhiều lúc sẽ xa lánh.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hà đương nhiên suy nghĩ của , nhưng thể cảm nhận niềm vui của .
Cô chỉ đó: “Ở đây bầu khí ganh đua so sánh .”
Duy Duy phủ nhận, mục tiêu của họ đều là thi đậu đại học, đều đang cố gắng, cũng chẳng rảnh mà so kè.
Ai bảo là Duy Duy chứ, mục tiêu của cô (Vô Hà) luôn là điều cô thích, cũng sẽ so đo mãi.
Lúc cô sang , còn rối rắm với khúc ngoặt của nữa, cô câu về việc thu phí .
Duy Duy thấy cô chăm chú, liền cô đang nghĩ gì.
Cuối cùng là tại cứ bắt thanh niên trí thức về thành phố ?
Trong bạn học của cũng ít dẫn theo cả gia đình, khi về thành phố khó để sắp xếp chỗ ở.
Phùng Ngọc Hồng thở dài, vắt cái khăn mặt trong tay thêm nữa, cảm thấy chuyện thật sự quá khó khăn.
Phùng Ngọc Hồng: thì cô đừng , càng càng rối, cô vẫn còn ngại , ngại rằng thi mà.
Cố Đồng: thấy khó xử gì cả, vốn dĩ thi mà.
Phùng Ngọc Hồng: Câu của cô thật thú vị, học sinh nào thi thì điều đó chứng tỏ đó tự tin lắm.
Cố Đồng bình thản phản bác: chỉ bằng nghiệp cấp ba, văn bằng, lấy gì để so với các bạn học khác đây, vốn dĩ hề như thế.
Tuy Phùng Ngọc Hồng ý , nhưng những lời khắc nghiệt của cô khiến khác khó chấp nhận.
Cố Đồng cũng lười chi tiết thêm, bản cô cũng chỗ thiếu sót, vì thế cần thiết biện minh nữa, cô tiếp.
Phùng Ngọc Hồng: Cô về , nấu cơm tối cho cô , ăn đây, kẻo nguội mất.
Cố Đồng: Cảm ơn, chị nấu món gì ?
Phùng Ngọc Hồng: Thịt kho tàu chứ gì, cô thấy đang nấu gì ?
Cố Đồng: À, thịt kho tàu , chị thấy đang xem sách tiếng Anh , thời gian rảnh rỗi mà xem rốt cuộc chị đang nấu gì.
Phùng Ngọc Hồng: Cô đúng là quá ích kỷ.
Cố Đồng: Không , ích kỷ thì .
Phùng Ngọc Hồng thấy Cố Đồng sắp xếp hết công việc cô , hỏi: Hôm nay cô lấy rau ?
Cố Đồng: Hôm nay thời gian lấy rau, cũng thấy là lấy rau cơ mà.
Phùng Ngọc Hồng: Ai mà chẳng cô là đồ lười biếng, bảo cô lấy rau còn gì.
Cố Đồng: Coi như gì, vì bản đến thế.
Phùng Ngọc Hồng: Cô còn lý hả?
Cố Đồng: vốn dĩ cũng chẳng lý, ở nhờ chỗ của khác, chuyện cũng chịu thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-49.html.]
Phùng Ngọc Hồng: Cô gì từ , bây giờ đến đây than vãn?
Cố Đồng: gì từ , ở đây, cũng cần chị thương hại.
Phùng Ngọc Hồng thấy Cố Đồng nổi giận, cô cũng tiếp, hừ một tiếng, cô thích gì thì , , ăn đây.
Cố Đồng thấy Phùng Ngọc Hồng về, bản cô cũng lưng, lẳng lặng theo.
Phùng Ngọc Hồng: Cô theo gì thế?
Cố Đồng: Chị là giữ phần cơm cho ?
Phùng Ngọc Hồng: Phải, nhưng cô theo gì chứ?
Cố Đồng: là bệnh quyền ưu tiên ngoài ăn cơm.
Phùng Ngọc Hồng: Bệnh nhân? Bác sĩ nào thế?
Cố Đồng: tự là bác sĩ đây, cho nên tự kê đơn t.h.u.ố.c cho .
Phùng Ngọc Hồng câu của cô chọc , tuy thế, nhưng cũng đến mức nhiều như , cô thể ngoài thuê chỗ ở, tại cứ sống ở đây.
Cố Đồng: Không vì ở chỗ các rẻ ?
Phùng Ngọc Hồng: Cô đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi, cô ở đây, là tốn tiền.
Cố Đồng: nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi, chỉ cảm thấy ở đây .
Phùng Ngọc Hồng: Thế mà gọi là nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi ? Cô đúng là quá mặt dày, cứ như thể đồ dỏm đè ép .
Cố Đồng: Chị đừng tưởng lời châm chọc của chị, nhưng chị cũng sai, quả thật mặt dày, nếu thì sống sót đây.
Phùng Ngọc Hồng câu của Cố Đồng chặn họng gì, chỉ thể ấp úng đáp một câu.
Cố Đồng: Chị đúng là một đàn bà, những suy nghĩ đàn bà thật là ít, thể móc mắt .
Phùng Ngọc Hồng: Cô ai đấy? Cô đ.á.n.h hả?
Cố Đồng: ai thì đó tự trong lòng, hơn nữa là bệnh nhân, chị xem một bác sĩ như đ.á.n.h chị ?
Phùng Ngọc Hồng: , cô còn thi, cô tưởng cô thi đỗ ngành Đông y là ghê gớm lắm ?
Cố Đồng: cũng thấy Đông y gì là tệ, Đông y tuy giỏi như Tây y, nhưng ít nhất vẫn thể cứu .
Phùng Ngọc Hồng: thấy cô chỉ đang tìm cớ cho bản .
Cố Đồng: Chị còn bản nặng nhẹ thế nào, còn dám chạy đến đây, là lắm .
Phùng Ngọc Hồng: Ai ? Mẹ đều .
Cố Đồng: Mẹ chị đều ?
Phùng Ngọc Hồng: Mẹ cô với cô hết ?
Cố Đồng: Đều .
Cố Đồng lười quản những lời dài dòng của cô , trực tiếp một câu: ăn cơm đây, ăn xong dọn dẹp .
Phùng Ngọc Hồng: Cô .