Hồng Mai là một bác sĩ kính trọng, cô một chút mỡ thừa nào . Hồng Mai là dễ ức hiếp.
Hồng Mai: " thuê phòng vì ham , cần tiền để con trai học."
Quế Trân: "Được thôi, cô là bác sĩ mà để con trai học hành gì, cũng chấp."
Đôi mắt Quế Trân trợn tròn, bà dội một gáo nước lạnh.
Hồng Mai: "Vậy thì bà đừng nữa."
Quế Trân tự cất tiếng c.h.ử.i thề, bà chỉ tự mua lấy phiền phức cho , chỉ tổn hại đến danh dự của khác.
Mỗi đến khu tập thể , Vô Hà đều thấy những lời đàm tiếu , cô thà rằng cứ cắm đầu học còn hơn.
Lúc , cô cũng cảm thấy nên quá nhạy cảm. Lần tới, cô bình tĩnh đối mặt với khác.
Khi Vô Hà dùng hết sức lực để học, cô vạch một lộ trình học tập, cô đang miệt mài học, xem sách.
Duy Duy nghiêng đầu, cô gái thể coi thường.
Duy Duy dang tay: "Được , chúng học ."
Anh đáp cô: "Không cần học tập quá nhiều như , thi đậu đều là do ý trời quyết định."
Vô Hà vui: "Anh là sai , điểm của vẫn còn kém lắm."
Duy Duy: "Thực cô cần quá lo lắng."
Vô Hà đẩy một bên, cô chỉ im lặng bộ đến trường, cho đến khi đến căng tin, cô thấy một chiếc xe đạp đẽ.
Thúy Phương bước khỏi căng tin, cô dừng , cô chợ bán rau.
Thúy Phương cẩn thận và chăm chỉ. Cô chỉ dùng bàn chải đ.á.n.h răng để chải tóc, dùng nước rửa sạch vết bùn giày.
Thúy Phương: "Này cô, cô học hành thế nào , học viện y ?"
Vô Hà: " đang cố gắng."
Thúy Phương: "Tất cả đều đang cố gắng."
Cô , mục tiêu của Vô Hà là học viện y, cô cạnh tranh với cô trong trường học.
Thúy Phương loại khỏi danh sách học viên công nông binh ban đầu, vì cô thi học viện y một nữa.
Lớp học ai, nhưng một đến .
Giáo viên dạy, cô chỉ cầm cuốn sách và bắt đầu thuộc lòng, cô chỉ cạnh cửa sổ và đợi.
Duy Duy ngang qua Thúy Phương, lời nào, chỉ chằm chằm Thúy Phương.
Thúy Phương: "Này, cô và đó quan hệ gì ?"
Duy Duy: "Tối qua chúng cùng ở đây, cô ."
Vô Hà: "Chúng gì cả."
Thúy Phương: "Cả trường ai cũng cô là kẻ phá hoại, cô nên tránh xa ."
Vô Hà: " chỉ đang cố gắng bài tập của thôi."
Thúy Phương: "Thế , nếu cô học giỏi, cũng gì. Thực ghét cô vì cô việc kém cỏi, mà là vì cô sống ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-44.html.]
Thúy Phương: "Hừ, cô là học sinh tiểu học , nhưng cô cô là của phụ nữ."
Duy Duy chỉ khẩy: "Vậy hả, cô là của . Người của , sẽ bảo vệ cô ."
Vô Hà tại Duy Duy , cô ý gì khác ngoài việc học hành, và cô cũng là .
Chuyện thật nực , cô chỉ thể mỉm cho qua.
Thúy Phương là cùng lớp, ngờ cô chuyện vô duyên đến thế, quả thật là quá đáng.
Các đồng chí ở đây nền tảng yếu, cộng thêm cuộc cải cách lớn năm nay, một giáo viên tiếng Anh nào thế nào nữa.
“Còn ? Chắc tệ đến mức đó nhỉ.”
“Mong là .”
Vô Hà nhạt, : “Cũng một quy tắc cố định nào cả.”
Duy Duy đưa tay lên xoa đầu cô, ánh mắt mang theo sự khích lệ và thương yêu, nhẹ nhàng : “Bỏ qua , cô cố gắng hết sức .”
Cô : “ thể chịu .”
Duy Duy bất mãn nhíu mày, may mà vẫn lời nào. Cô gái quá kiên cường, chẳng thà cô lóc gào thét một trận, cũng sẽ thấy thoải mái hơn. Cô biểu lộ bất cứ điều gì khiến thể chấp nhận sự lạnh nhạt . “Đây là duy nhất trong đời thể tự nắm bắt việc học tập và cuộc sống của .”
Duy Duy thở dài, đưa tay vuốt tóc cô, : “Nghĩ cho kỹ , cô chuyện gì khiến hối hận .”
Cô nhịn khẽ liếc mắt một cái, vội vàng dời ánh mắt , cảm giác chút ngượng ngùng.
Duy Duy là từng trải, cô đang bối rối, nên gì thêm. Anh dậy, khoanh tay ngực, bên ngoài cửa sổ, trầm giọng : “Đừng căng thẳng quá, kết quả cũng thể đổi .”
Cô cũng nên gì. Sau một hồi im lặng, cô khẽ gật đầu, đó cúi đầu xuống, vẻ mặt che khuất bởi những lọn tóc đen nhánh.
Tháng Sáu trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đến lúc công bố điểm thi.
Kết quả của cô niêm yết ở trường trung học, kéo thành một đường dài tấm bảng đen, điểm của cô là 369.
Điểm ở trường trung học tệ, ít nhất là ở tuyến điểm cao. Tuy nhiên, so với các thí sinh ở các thành phố lớn thì vẫn cách.
Cô cẩn thận cảm ơn giáo viên.
Duy Duy hỏi cô: “Điểm của cô thế nào?”
Cô cũng điểm của niêm yết ở trường .
“369 điểm, còn ?”
“385 điểm.”
Điểm của cao hơn cô một chút, nhưng vẫn ở cùng một ngưỡng điểm.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh đăng ký nguyện vọng gì?”
“Ưu tiên hàng đầu của là Học viện Điện ảnh.”
Cô trầm mặc, đó khẽ nhíu mày.
Duy Duy gãi đầu, : “ nghĩ là chắc chắn sẽ trúng tuyển thôi.”
Cô : “Thế còn chuyên ngành thì ?”
Anh vẻ hào hứng như cô, mà tự nhiên.