thầm nghĩ trong lòng, quả thực là giàu , cần phiếu tem vẫn thể mua kem.
hỏi: "Vậy mua mấy cái?"
Anh : "Mua một cái, chia ăn."
chỉ mua một cái, mười hào một cái.
Anh cầm lấy, nó mát lạnh, giải nhiệt.
Anh : "Hương vị kem ở đây ngon, chúng dạo một chút về học bài."
cầm kem ăn, đó hỏi: "Anh Duy Duy, thể hỏi một chuyện riêng tư ?"
Duy Duy đang chăm chú ăn kem, đó : "Chuyện gì?"
: "Cái phiếu thịt lúc nãy đưa cho , tại nhận?"
Anh : " , cần cô báo đáp. Cô còn hỏi nữa thì sẽ giúp cô học nữa."
: "Không , ý là, chỉ đổi phiếu thịt lấy tiền mặt."
Anh một cái, đó : "Cô thật sự ngốc. Có phiếu thịt thì tự mà mua, cần gì đổi lấy tiền mặt?"
: "Nếu tiền mà phiếu, mà mua ? Phiếu thịt quan trọng, đối với nghèo như , nó thể đổi lấy nhiều thứ."
Anh gì, đó tiếp tục ăn kem.
: "Phiếu thịt thể dùng để mua thịt, đó đem thịt đổi lấy những thứ khác. Như sẽ dễ hơn là chỉ tiền."
Anh : "Cô cần lo lắng về chuyện , sẽ giúp cô."
, đó : "Anh thật bụng, nhưng nợ cái gì cả. coi như một tiền, phiếu."
Anh : " ý đó. chỉ cô tập trung học hành. sẽ giúp cô."
: "Anh Duy Duy, , rốt cuộc báo đáp như thế nào?"
Anh đầu , , đó : "Nếu cô thật sự báo đáp , hãy thi đậu học viện y, bác sĩ, giống như ."
, gật đầu: " sẽ ."
Sức khỏe của ?
Bà , vì thường ngày bà gì với họ ?
À, cái gợi ý đưa, bà áp dụng.
Thế là bà đồng ý đuổi , dù cũng ảnh hưởng đến việc học của và bà ? Sao hòa?
Duy Duy kiềm , đẩy ghi đông xe đạp: “Chịu thiệt là phúc, bà là một .”
Anh tự nhiên, mang theo một chút kính trọng nhàn nhạt.
Cậu tò mò về tính cách của bà lão đấy.
Duy Duy cô, những hàng xóm láng giềng , gì, chỉ cúi đầu tiếp.
Cô hiểu ý Duy Duy. Những năm qua, phụ nữ vẫn luôn nhẫn nhịn, nếu nhẫn nhịn cũng thể trụ ở đây, dù bà cũng trong cái đại viện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-41.html.]
Chỉ hy vọng bà ức h.i.ế.p quá đáng, nếu cô chắc chắn sẽ giúp phụ nữ .
Cô gật đầu, cô sẽ chú ý hơn.
Duy Duy thấy cô gật đầu cũng gì thêm, chỉ đẩy xe, nhanh chóng về phía nhà.
Hai đều im lặng, hai đang nghĩ gì, con cứ thế bàn ăn.
--- Chương 24 ---
Thật lòng mà , cô và Duy Duy cùng bàn quá nhiều tiếp xúc.
Anh cũng rõ là thật sự tiền giả vờ, chỉ luôn áp dụng phương pháp ‘tiết kiệm ăn uống’, đến cuối tháng mới đưa mười tệ tiền ăn.
Còn những hợp đồng cô đưa cho , tuy ghi rõ những ở viện 56 trả cho cô một khoản tiền duy trì cuộc sống, nhưng cô rõ, cái hợp đồng thời mạt thế căn bản tính ràng buộc.
Cô cũng ai là ai, chỉ là những đó đều đến vì công trạng của cô.
Lần cô đang ăn cơm, một bạn học cấp một là khi phản thành , thấy cô xe đạp của Duy Duy, còn trêu chọc nhiều.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô cũng thấy áp lực lớn lắm, liền tìm bàn ăn của một bạn học, định tiếp xúc thêm một chút, tiện thể tìm hiểu cách đối nhân xử thế của đối phương.
Duy Duy quả thực chút khó đoán, luôn lạnh nhạt với cô, nhưng về phía cô những thời khắc then chốt.
Cô : "Nhìn xem, ánh mắt của những đó, cứ như thể xem là chiến thắng trong cuộc đấu tranh nơi công sở ."
Duy Duy nhún vai, tỏ vẻ nghĩ nhiều đến .
Cô : “Như thì lắm, chúng bỏ qua nhiều phiền phức, đó, chúng đang tận hưởng cuộc sống của một .”
Số tiền , cô dám tiêu bừa bãi.
Duy Duy phản ứng gì nhiều, cầm hộp cơm, lặng lẽ húp cháo loãng.
Cô cũng chuẩn lấy hộp cơm cùng húp, hai tay sờ soạng tìm hộp cơm đặt ở góc, đột nhiên cảm thấy gì đó .
Cô thoải mái, cũng kiên nhẫn hỏi Duy Duy: “Có , ngày nào cũng lấy hộp cơm của để đựng cháo .”
Anh phủ nhận, chỉ gật đầu.
Cô hiểu tại , Duy Duy từ nhỏ 'cảm tình' với bát đĩa nhà cô.
Cô : “Cậu thật là, quá mặt dày đấy.”
Duy Duy , gì, coi như phủ nhận cũng khẳng định.
Lời cô khiến Duy Duy chút bận tâm.
Cô lắc đầu: “Cậu cái xe hỏng ở đường xem, nó đáng thương .”
Anh : “Ý cô là gì, cô mục tiêu ?”
Cô hy vọng thể nhanh chóng , cũng với , cô cần một lý do, một lý do quang minh chính đại. Cảm ơn!
Được, cái gọi là “áp chế” mà cô , hiểu .
Duy Duy chỉ câu đó, bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Thái độ cô , cô hy vọng thể .
Cô lấy một hộp cơm: “ sắp dựa cái để kiếm tiền .”