An Nhiên gì, cô chỉ mong cuộc sống của thể bình và vững vàng hơn.
Trong ký túc xá, An Nhiên chuẩn thẳng vấn đề.
Duy Vĩ lập tức ngăn , : “Bây giờ lúc để . Việc cô cần bây giờ là nghiêng đầu, dùng đôi mắt to tròn, bằng ánh mắt tội nghiệp đáng thương, chỉ bộ quần áo, chỉ cần : ‘ giặt quần áo của ’.”
Duy Vĩ bổ nhào xuống sàn, lì ở đó chịu dậy, : “Nhanh lên !”
An Nhiên hiểu rõ trách nhiệm của và cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô thêm gì nữa, chỉ đáp: “Được .”
Duy Vĩ chỉ An Nhiên, : “Tốt, đến chỗ Vô Hận tắm ké .”
An Nhiên và Duy Vĩ , thứ đều cần thành lời.
“Vô Hận! Sao thèm để ý đến ?”
Vô Hận: “Tại cô ở đây? Không sự cho phép của .”
“ ... Cái gì chứ? Anh còn ngoài mời khác đến cơ mà.”
Vô Hận liếc cô một cái, gì thêm, chỉ đành chịu thua.
An Nhiên và Duy Vĩ đều bật , Vô Hận cũng đầu , chẳng rõ đang vì chuyện gì.
“Em gái, cô , nãy tốn năm trăm đồng mới thuyết phục đấy.”
Về môi trường sống, theo chính sách quốc gia, quản lý ký túc xá : “Đó chẳng là phạm vi của hợp đồng ? Dù chuyển cũng ở lâu .”
An Nhiên : “Vậy chúng bàn bạc, thế nào để công việc kinh doanh nhỏ thể bắt đầu ?”
Năm trăm đồng giờ đáng là bao, lương công nhân bây giờ cũng đáng nhắc đến.
An Nhiên và Duy Vĩ đều ngẩng đầu, đột nhiên cảm giác chấn động.
An Nhiên thấy biểu cảm của họ. Duy Vĩ ngạc nhiên, tiền đối với mà , cũng chỉ là một con , đổi gì.
Vô Hận vốn là con nhà nghèo, chỉ thiết với An Nhiên, bình thường thêm và ít . Anh cũng thể rằng kinh nghiệm thực tế hiệu quả cao. Tuy khả năng quan sát nhỏ, nhưng cách suy đoán, gì đến lợi nhuận hàng chục, hàng trăm nghìn (tệ). Theo tiêu chuẩn quốc gia quy định, (lương tối thiểu) cũng gần một ngàn tệ, tức là thấp hơn mức lương một tháng. Nếu đầu óc nhanh nhạy, chỉ bốn, năm tiếng là kiếm năm trăm tệ .
Vì lẽ , lãnh đạo nhà trường cũng thường xuyên phiền não, tiền lấy ở để bù đắp, hơn nữa phí nước các thứ cũng đắt, và cũng tìm một cách nào.
Vô Hận những lời đó thì hiểu . Tiêu chuẩn cũ giờ đổi, rốt cuộc ai là ảnh hưởng? Chẳng là con cái của những gia đình bình thường ?
Duy Vĩ cũng đồng tình, cũng chỉ là một nhỏ bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-366.html.]
“Người nhỏ bé đáng kể gì,” chỉ An Nhiên : “Lãnh đạo cũng nỗi khổ riêng. Họ vì tiền, thì vì cái gì? Cái là, chúng cứ giàu , chúng kiếm một khoản từ chuyện , thì kinh nghiệm sẽ thuộc về chúng . Một ngàn tệ, cả trường bao nhiêu ? Vậy thì một hào cũng trở nên nhỏ bé đến mức thể bỏ qua.”
An Nhiên xong thấy khó khăn. Mọi chuyện họ đều là đầu, họ từng kinh nghiệm như , cô chỉ thể chú ý đến sự đổi biểu cảm của Duy Vĩ đưa phản hồi.
Cũng gì giấu giếm, Duy Vĩ chiến lược thành công của , lời đề nghị nào ho cả. Nếu An Nhiên những điều , cô chắc chắn sẽ từ chối.
An Nhiên : “ hiểu rõ phương pháp kinh doanh. Chúng vài giáo viên cũng mở dịch vụ gần đây. Họ theo cách của họ, còn đang suy nghĩ thế nào để tiết kiệm chi phí hơn.”
Ý tưởng của quá xa vời. Mấy họ hẳn là tiền, nhưng chỉ một chút tiền lẻ. Họ sẵn lòng , nhưng Duy Vĩ ở giữa, ý tưởng của thực sự đáng tin, thực chất chỉ là mánh khóe.
Nói , (cuộc sống/tình hình) phía cánh cửa đó trở nên lạnh lẽo, tốc độ đổi cực nhanh, còn theo kịp nhịp điệu của đây nữa.
Chỉ là những lời từ tận đáy lòng, hết bài đến bài khác, ngừng .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cảm ơn , đây là một câu chuyện nhỏ, thu nhập cuối cùng là 0, hy vọng thích.
Thật lòng mà , chỉ là một bình thường. Dù , nhưng cũng gì đặc sắc. Phương pháp kinh doanh mẫu duy nhất mà tìm thấy vẫn khá , nhưng dám đảm bảo sẽ thích [haha]
Cố gắng lên!
--- Chương 178 ---
Trở về ký túc xá, Vô Hận và Duy Vĩ đều học .
An Nhiên : “Đi thôi. Chúng mỗi ngày đều khá bận rộn. (Cô ) tổng kết công việc của , cho Bạch Mã Hoàng Tử.”
Cô mà gửi tin nhắn cho trai .
Cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Cậu gì ?”
Duy Vĩ và : “Viết những câu chuyện nhỏ đơn giản ?”
“Chúng đang việc cho đó, mỗi ngày tin tức gì, sẽ gửi qua, bảo một chút. Việc thường xuyên xảy .”
“ thấy, bên thấy ?”
“Đó là một cốt truyện (gimmick). Chỉ cần chúng hiểu rõ về những quen trong giới, đương nhiên sẽ nghĩ thứ gì đó, thuận nước đẩy thuyền, đúng ?”
Duy Vĩ theo ý cô, rằng An Nhiên thực sự , và đầu .
An Nhiên càng lúc càng bất lực, cái miệng nhỏ chu , vẻ mặt trông khó chịu.
“Anh cũng thấy kỳ lạ ?”
An Nhiên gì, chỉ ném ánh mắt về phía Duy Vĩ, ý tố cáo .