Vô Hận bình thản ngước , khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn đẽ, chậm rãi : "Đồ mới phù hợp với , gì cả."
An Nhiên cũng gì nữa, chỉ xuống bên cạnh Vô Hận, cố tình : "Nếu thích đồ mới, em sẽ mua cho một bộ đồ cũ. Anh thích ?"
Vô Hận vẫn cứ bình thản, cô với ánh mắt đầy nghiêm nghị, chậm rãi : "Em cần mua cho , thể tự lo liệu . Anh phiền em."
"Anh là đúng . Em hề cảm thấy phiền." An Nhiên khẽ, cô đưa tay lên xoa đầu Vô Hận, : "Nếu em mua, thì cứ thẳng là . Em sẽ phiền nữa."
Vô Hận trả lời, chỉ mặt .
An Nhiên đưa tay lên véo nhẹ má . "Em thể mua đồ cho mà, cần sợ."
Vô Hận nhíu mày, thích sự đụng chạm . An Nhiên , cô chỉ , : "Em chỉ thoải mái thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Chúng là bạn bè mà."
"Bạn bè ?" Vô Hận chợt đầu, thẳng An Nhiên, ánh mắt đầy nghi ngờ.
" , bạn bè." An Nhiên khẳng định.
Vô Hận vẫn cô chăm chú, một lúc lâu , mới chậm rãi : "Thế thì cần mua đồ mới nữa, chỉ cần dùng đồ cũ của em thôi."
An Nhiên . "Đồ cũ của em ? Anh chắc là dùng ?"
Vô Hận : "Anh ."
An Nhiên gì nữa, cô chỉ .
Cô , Vô Hận là gì, chỉ là đối mặt với thế giới bên ngoài. Anh luôn một vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm, là dễ tổn thương.
An Nhiên đó đưa tay lên, nắm lấy bàn tay của Vô Hận. Cô : "Anh, tay lạnh quá. Anh cảm lạnh ?"
Vô Hận rút tay về, : "Không , cảm lạnh."
"Không cảm lạnh ?" An Nhiên tin, cô đưa tay lên chạm trán . "Anh, trán nóng quá. Anh sốt ."
Vô Hận gì, chỉ mặt .
An Nhiên : "Anh, khám bác sĩ. Em sẽ đưa ."
"Không cần, cần khám bác sĩ." Vô Hận từ chối.
An Nhiên : "Anh cũng , sốt . Anh khám bác sĩ."
Vô Hận vẫn từ chối.
An Nhiên : "Anh , em sẽ gọi cho bác sĩ tới đây."
Vô Hận , liền dậy, : "Anh ."
An Nhiên . "Vậy thì thôi."
Vô Hận gì, chỉ theo cô.
Họ tới bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra cho Vô Hận, đó : "Cậu sốt nhẹ, vấn đề gì lớn. Chỉ cần nghỉ ngơi và uống t.h.u.ố.c là ."
An Nhiên thấy mới yên tâm. Cô đưa Vô Hận về phòng, : "Anh, nghỉ ngơi thật . Em sẽ ở đây chăm sóc ."
Vô Hận : "Không cần, em cứ về ."
"Không , em ở đây. Anh là bạn bè của em mà." An Nhiên kiên quyết.
Vô Hận gì nữa, chỉ xuống. An Nhiên thấy , liền ngoài mua đồ ăn và thuốc.
Sau khi về, An Nhiên thấy Vô Hận ngủ. Cô đặt đồ ăn xuống, bên cạnh .
Cô khuôn mặt trai của Vô Hận, lòng cô chợt thấy xao xuyến. Cô , là , chỉ là cách thể hiện tình cảm của .
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, xoa đầu . "Anh, là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-362.html.]
Vô Hận chợt mở mắt. Anh cô, ánh mắt đầy sự nghiêm nghị.
"Em đang gì ?"
An Nhiên . "Em là ."
Vô Hận gì, chỉ mặt .
An Nhiên cũng gì nữa, cô chỉ đó, .
Lúc , điện thoại cô reo. Là Duy Vĩ gọi.
"An Nhiên, em ở ? Anh chuyện với em."
An Nhiên : "Em đang ở ký túc xá nam, chuyện gì ?"
"Em đang ở ký túc xá nam ? Em đang gì ở đó?" Duy Vĩ tò mò.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Em đang chăm sóc bạn bè." An Nhiên .
"Bạn bè ? Em bạn bè là nam sinh ?" Duy Vĩ tin.
An Nhiên : " , bạn bè."
Duy Vĩ gì nữa, chỉ : "Thôi , em mau về . Anh chuyện với em."
An Nhiên : "Em , em sẽ về ngay."
Cô cúp điện thoại, Vô Hận. "Anh, em về ."
Vô Hận : "Ừ."
An Nhiên : "Anh nghỉ ngơi thật nhé. Em sẽ thăm ."
Vô Hận : "Không cần."
An Nhiên . "Không cần cũng cần. Em đây."
Cô rời , để Vô Hận một trong phòng.
--- Chương 154 ---
Không An Nhiên cách tận dụng cơ hội, nhưng mà cái cơ hội , là cơ hội mà cô từng từ chối.
Duy Vĩ đang mặt An Nhiên, rằng An Nhiên tham gia tranh cử Chủ tịch Hội sinh viên.
An Nhiên từ chối, nhưng bây giờ cô thấy thể tận dụng cơ hội .
"An Nhiên, em tham gia ? Anh thấy em phù hợp đấy." Duy Vĩ cố gắng thuyết phục cô.
An Nhiên : "Em tham gia, nhưng em thể giúp ."
Duy Vĩ : "Giúp ? Em thể giúp cái gì?"
"Em thể giúp lên kế hoạch, giúp xây dựng chiến lược." An Nhiên .
Duy Vĩ : "Thật ? Em thể giúp ?"
An Nhiên . " , em thể giúp . hứa với em, theo những gì em ."
Duy Vĩ : "Anh hứa. Anh sẽ theo những gì em ."
An Nhiên : "Tốt. Vậy thì chúng bắt đầu thôi."
Cô bắt đầu lên kế hoạch cho Duy Vĩ. Cô Duy Vĩ trở thành Chủ tịch Hội sinh viên.
Cô , Duy Vĩ là khả năng lãnh đạo, nhưng là mối quan hệ rộng. Cô thể tận dụng mối quan hệ của để đạt mục tiêu của .