"Không ." Vô Hận khẽ cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, giọng nhỏ nhẹ: " là dễ bám bụi."
"Bám bụi?" An Nhiên ngạc nhiên , đó : "Cậu là một đứa trẻ, dễ bám bụi như ? Giống như một cái giỏ mây tre đan ."
Vô Hận mỉm . Nụ khiến trông vẻ dịu dàng hơn, nhưng nụ đó cũng nhanh chóng vụt tắt.
"Được . Dù gì nữa thì vẫn cần tắm." Vô Hận dậy, chỉ chiếc rương xếp gọn gàng của .
An Nhiên trả tiền thuê phòng và đóng tiền điện nước, đó cô ghế sofa, Vô Hận đang cửa phòng tắm.
Vô Hận sang với cô: "Từ ngày mai trở , sẽ chịu sự phiền của ."
"Cái gì?" An Nhiên cau mày. " là sẽ chia sẻ chi phí thuê phòng mà, là phiền ?"
"À, ." An Nhiên lập tức sửa : " cũng phiền ."
Vô Hận cô , đó bước phòng tắm.
An Nhiên , đó nở nụ tự mãn. Cô rõ hơn về .
Vô Hận tắm nhanh, chỉ mười lăm phút là ngoài.
An Nhiên chỉ , mỉm : "Anh thấy . là là một phụ nữ mà."
Duy Vĩ ngẩng cằm, ý nhượng bộ, hì hì với cô: "Em xem, kinh doanh là để kiếm tiền ? Chi phí đầu tư cho phòng tắm và phòng giặt thấp, tìm cách vốn chứ."
"Anh xem , là t.ử tế ? Anh học chuyên ngành Quản trị Kinh doanh mà chi phí đầu tư phòng tắm công cộng và phòng giặt ủi thể khấu hao trong bao lâu ?" An Nhiên hề khách khí chỉ trích .
Duy Vĩ ha hả: "Này, em đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như chứ, chỉ là đề xuất một phương án thôi mà."
"Đây là chiêu trò lừa đảo đấy!" Duy Vĩ chẳng hề thấy hổ.
An Nhiên hít sâu một , cô cũng đôi co với nữa, chỉ lạnh lùng : "Nếu như , thì chuyện kinh doanh phòng tắm và phòng giặt ủi sẽ phần của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-361.html.]
Duy Vĩ sững sờ, vội vàng : "An Nhiên! Sao em thể giữ lời như ! Rõ ràng thỏa thuận !"
"Thỏa thuận ?" An Nhiên lãng phí thời gian, cô trực tiếp : "Anh xem thỏa thuận hợp tác của chúng , điều khoản nào rằng chúng những chuyện thất đức như cả. Anh cứ tiếp tục ở khu ký túc xá nam, còn chuyện kinh doanh , nếu tham gia thì cũng cần khó ."
Duy Vĩ khuôn mặt lạnh lùng của cô, cuối cùng cũng chịu thua. Anh , nếu cứ tiếp tục tranh cãi với An Nhiên, khả năng cao là sẽ loại khỏi dự án thật. Hơn nữa, những phụ nữ , mặc dù cùng chung chí hướng, nhưng bọn họ chung một điểm yếu là... ghét những kẻ thất đức.
Duy Vĩ đành thuận theo, liếc mắt thoáng qua bảng báo giá máy tính, thở dài: "Thôi , đồng ý nữa. Em là cầm tiền thuê phòng, sẽ điều chỉnh bảng giá , ?"
"Như mới đúng chứ." An Nhiên hài lòng.
Cô quá nhiều thời gian để dành cho Duy Vĩ, cô nữ sinh dễ lừa gạt, cô chỉ : "Mặc dù là đầu, nhưng tiếng cuối cùng. Duy Vĩ, là quyết định tất cả thứ."
Duy Vĩ : "Thôi , hiểu . Hai phòng tắm công cộng và một phòng giặt ủi công cộng sẽ mở ."
"Mở, nhưng do quản lý." An Nhiên một câu khiến Duy Vĩ vẻ khó chịu.
Duy Vĩ nhún vai, : "Không quản lý thì quản lý, sẽ giao cho một nhân viên mới tới , dù cũng cho đưa tài liệu xuống tầng hầm. Anh cũng cái đó là một gì , nhưng mà cái đó cần công việc . Em bảo là mới tới , thể giao nhiệm vụ quan trọng cho một mới ? Anh sẽ với , cái hợp đồng đó nha."
"Hợp đồng?" An Nhiên xem qua tài liệu đây, cô lạnh lùng Duy Vĩ, khẩy: "Anh đang bày trò gì ? Chắc chắn là gì mờ ám. Thật sự là đáng để lo ngại."
"Cái ..." Duy Vĩ cũng chột , gãi đầu : "Chẳng là phòng tắm và phòng giặt ủi đang trong thời gian nghỉ hè ? Hai vị trí thiếu . Anh chỉ là... tìm một nhân viên thử việc, chẳng qua là rõ thôi."
An Nhiên tiếp tục truy cứu, cô Duy Vĩ lẽ đang che giấu điều gì đó.
"Không cần hợp đồng, chỉ cần việc nghiêm túc là . Nếu , em sẽ thưởng cho ." An Nhiên cũng để Duy Vĩ lợi dụng nhân viên mới.
Duy Vĩ câm nín, cô với vẻ mặt đầy hoang mang. Anh , An Nhiên một khả năng đặc biệt để những chuyện như . Cô là khả năng thấu những điều mà khác thấy .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Anh ." Duy Vĩ thở dài, và bước phòng. Lúc , chỉ còn An Nhiên và Vô Hận.
Hai cứ như qua một tuần. Duy Vĩ quen với việc An Nhiên, mà An Nhiên cũng quan tâm tới .
Duy Vĩ đang giường, đang gọi điện thoại cho ai đó, rằng một bộ đồ tắm mới, một bộ quần áo mới. An Nhiên thấy Vô Hận cũng vẻ quan tâm tới cuộc trò chuyện , cô chỉ nhếch môi .
"Anh thích đồ mới ?" An Nhiên thấy Vô Hận cứ giường, cô cũng tò mò.