Vô Hà nhịn tò mò một cái, thấy bà lão khó tính đang ở góc sân chuyện với ai đó.
Đứa em chồng nhỏ kiếp của cô cũng ở đó.
Không thấy, thấy gì cả. Cô , chỉ coi như thấy gì, lưng thẳng, cần để tâm đến những lời đàm tiếu vô nghĩa .
Bà lão khó tính thấy Vô Hà, chỉ cô mà : “Cô gái trẻ điều gì cả, cả ngày chạy lung tung bên ngoài, còn xem cả truyện tranh liên họa nữa.”
"..." Bà còn thêm nhiều thứ khó khác, Vô Hà nhịn mà đầu .
Đứa em chồng nhỏ kiếp của cô cũng ở đó.
Vô Hà cố gắng giả vờ thấy, nhưng những lời độc địa đó cứ như thêm lửa đốt, khiến cô thể nhịn nữa.
Duy Duy thấy Vô Hà , hỏi cô: “Cô ăn cơm ?”
Vô Hà: “Chúng sắp thi , ôn tập chứ?”
Duy Duy: “Chúng cần vội vã, ăn cơm xong ôn tập cũng muộn.”
Duy Duy kéo Vô Hà, chạy một mạch về khu gia thuộc.
Duy Duy : “Đừng cái bà già đó bậy, bà chỉ thích buôn chuyện, thấy ai cũng vài câu.”
Vô Hà: “ , chỉ tò mò một cái thôi.”
Duy Duy: “Cô cần để ý đến bà , bà gì thì cứ để bà .”
Một cô gái mặc quần loe màu xanh lam từ góc cua bước đến, với Duy Duy: “Cậu thế? Bọn tớ chờ mãi.”
Thúy Phương, cô gái đầu lớp, thấy Vô Hà thì sắc mặt lập tức đổi. Cô : “Cậu là chúng sắp thi ? Cậu cùng bọn tớ thảo luận ?”
Duy Duy lắc đầu, : “Hôm nay , về ôn tập.”
Thúy Phương vui, : “Cậu thì thôi, chúng đều là đồng chí học sinh, chúng thể cùng ôn tập ?”
Duy Duy: “ thì ?”
Thúy Phương: “Cậu cũng , nhưng hứa với bọn tớ là sẽ cùng ôn tập cơ mà.”
Duy Duy nhịn nữa, : “ là loại đó, chuyện gì đắn.”
Thúy Phương: “Cậu... thì thôi, về , thèm chuyện với nữa.”
Duy Duy cô , cô gì, nhưng , chỉ về học cùng Vô Hà.
Lúc bài, cả hai còn trao đổi bài với , khi mệt thì ngủ một lát, tinh thần , hề lãng phí chút thời gian nào.
Duy Duy: Nói chí , cần bận tâm, cũng đừng để ý.
Vô Hà: Quan trọng là chuyên tâm!
Duy Duy đảo mắt, rõ ràng cảm thấy lời cô ý , đó liếc cô em gái đang ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-34.html.]
Duy Duy: Chẳng gì để cả, trong lòng tự là . Dù , chúng còn thi đại học mãi, thể cứ lãng phí mãi . Cậu dự định gì ?
Vô Hà nghĩ ngợi. Cô hiện tại quả thực là "cúc cung tận tụy" vì sự nghiệp y học dang dở của cô, bỗng dưng hỏi: Cậu tính học gì?
Duy Duy: Cậu cứ như thì chẳng hy vọng gì , chắc chắn sẽ xong .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hà thì nhíu mày: ư? Duy Duy, đang coi thường xuất từ thanh niên trí thức ? kém cỏi đến thế.
Duy Duy: chỉ sự thật mà thôi. Cậu thật sự là thông minh.
Vô Hà: Thành tích học tập đây của , học kỳ đầu khối, nhưng cứ thiếu một môn, ngay cả cũng hiểu nổi.
Duy Duy: Ừm, ai .
Duy Duy câu cho nghẹn , chỉ thể : Cậu gì thì , đừng để ảnh hưởng đến thành tích là .
Vô Hà: khó chịu, chỉ buồn ngủ thôi, lẽ là do gần đây học quá nhiều.
Duy Duy: Cậu vẫn nên bệnh viện kiểm tra , kẻo đến lúc thi ảnh hưởng.
Vô Hà: bệnh viện, ở đó nước mùi khó chịu lắm, hơn nữa bác sĩ dữ dằn, động một tí là cả đống chữ chẳng hiểu gì.
Duy Duy: cũng , nhưng thương lượng giải quyết vấn đề, thà bệnh viện kiểm tra một chuyến .
Vô Hà đáp lời, cũng gì, chỉ : Cậu .
Một lúc , Duy Duy là Hồng Mai trở về nhà.
Hồng Mai thể chịu đựng nữa, thấy Vô Hà đang cố gắng ở nhà trọ: Con bé , con bệnh mà còn cố nhịn gì? Cần gì thì bệnh viện chứ?
Vô Hà lắc đầu, cũng giải thích, chỉ bà .
Hồng Mai thở dài, cô bé hề ngủ ngon. Cô bé luôn nhăn nhó.
Duy Duy đang ở trong bếp nấu cơm, thấy về, nhanh chóng ngoài.
Duy Duy: Mẹ, bụng cô hình như đang đau, bây giờ?
Hồng Mai vội vàng đặt đôi đũa xuống, dậy xem Vô Hà.
Duy Duy: Mẹ, con mà cô bệnh viện, bây giờ đây?
Vô Hà khẽ đáp , cô cảm thấy bụng đang đau, hình như một trận cảm lạnh nặng.
Hồng Mai : Cảm lạnh thì càng bệnh viện. Nếu , chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi cử.
Duy Duy chút do dự, nắm lấy cánh tay Vô Hà: Đi, bệnh viện!
Vô Hà: … mang theo tiền, mà cũng bố ... bệnh viện thì ích gì chứ?
Duy Duy: vé xe điện, còn là bác sĩ nữa.
Hồng Mai đưa Vô Hà khám, đó vội vã đưa cô đến bệnh viện một của thành phố để kiểm tra chi tiết.
Bác sĩ kiểm tra xong : Không gì nghiêm trọng, chỉ là cảm lạnh thôi, kê t.h.u.ố.c uống là khỏi.