Duy Vĩ : “ . tối qua với một thầy giáo là mỗi ngày chạy bộ với trọng lượng 10kg mỗi giờ, và thực hiện một bài tập thể lực chuyên sâu.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Sao thế?” Duy Vĩ đột nhiên cảm thấy gì đó .
An Nhiên: “ gửi bộ định dạng tờ quảng cáo nghiệp của cho , nhờ giúp chỉnh sửa thật kỹ càng.”
Chỉnh sửa? Duy Vĩ ngây , hỏi: “Tại cô chỉnh sửa?”
An Nhiên: “ chỉnh sửa xong, thì chuyện tất.”
Viết thì thôi, ai bảo chỉ chút tâm tư đơn giản như ? Vả , thời gian của vốn dĩ cũng nhiều mà.”
Duy Vĩ: “An Nhiên, cô tin chính , cô nhất định sẽ thành công.”
An Nhiên: “ tư cách tranh cử , cảm thấy chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.”
Duy Vĩ ngây một lúc, hỏi: “An Nhiên, cô thật sự chuẩn một cái ?”
An Nhiên: “Không gì cả. Nếu họ chuẩn kỹ, thì sẽ chuẩn thật kỹ càng.”
An Nhiên thành công giành tư cách của , những tài liệu đó cũng...
Duy Vĩ: “Đương nhiên , quả thật mặt đáng khâm phục.”
An Nhiên gì đó, An Nhiên...
--- Chương 165 ---
Dù An Nhiên tuyên bố bắt đầu chiến dịch tranh cử ngay bây giờ, cô cũng chuẩn tinh thần sẽ từ chức sớm, đương nhiên là vị trí càng cao thì càng .
Trong lúc đang chuyện điện thoại với Duy Vĩ, An Nhiên và bất ngờ đụng Vô Hận.
Thấy Vô Hận cũng đang ở đây, An Nhiên căng thẳng, cô nên gì.
Thật , Duy Vĩ cũng rõ: Ở trường, bình thường khi học, họ bận rộn. Ngay cả giáo viên cũng An Nhiên bạn trai. An Nhiên chỉ Duy Vĩ giúp đỡ một chút, nhưng cô thể với Duy Vĩ rằng cô thích Vô Hận.
An Nhiên thực cũng thích (việc ở chung ), nhưng cô bất lực. Cuối cùng cô gì thêm, chỉ yêu cầu trả tiền thuê phòng khi xuống lầu.
An Nhiên hiểu, và ngầm đồng ý với .
An Nhiên thực sự thể kìm nén nữa, cô : “Người bài lớn (dazibao) đó, liệu thể giới thiệu cho quen một chút ? vài điều với bạn học đó.”
Chuyên ngành của An Nhiên trong cả trường coi là chuyên ngành kém phổ biến, mỗi năm chỉ hơn chục suất tuyển sinh, cô chính là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi.
Khi An Nhiên còn đang do dự, cô sợ tìm bạn học mà mới xuất hiện, nên dối.
Quả nhiên, nhắc đến, bài lớn đó kể .
Người vẫn luôn bàn tán đó, ở ngoài tầm của tất cả .
An Nhiên theo đám đông đổ xô đến, bục giảng những ý tưởng táo bạo của về ký túc xá và khu tắm rửa. Đối diện với hàng chục giáo viên và học sinh đang chen chúc, cô hỏi: “Thế nào, khả thi ?”
Tất cả giáo viên và sinh viên trong khoa đều cô, nhưng chỉ vài sinh viên năm cuối mới cần tham gia thực tiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-330.html.]
Còn về học vị gì đó, nhắc đến chỉ là một trò .
Chuyên ngành của An Nhiên chú trọng đến việc tự giỏi , chỉ cần học xong là thành . Cô còn một vị giáo sư tiến sĩ lớn dẫn dắt nghiên cứu khoa học.
Phía khán đài vài sinh viên đang xì xào, An Nhiên thấy: “Anh là đồ ngốc, căn bản , ?”
An Nhiên bình tĩnh đáp : “Sẽ cách.”
Sự tự tin của cô cũng đến từ đây, chỉ học mới tiếng .
Thành tích của cô , đương nhiên cô quyền kiêu hãnh.
Sự phản đối của các bạn học cũng chỉ là do bốc đồng, vì họ quá chú trọng đến việc giữ thể diện cho giáo viên và bạn bè.
An Nhiên để tâm nữa, cô tiếp tục trình bày. Về phần chỗ ở, phía tòa nhà ký túc xá là một hành lang dài.
Cô quản lý ký túc xá sống ngay trong phòng của An Nhiên. Vốn dĩ cô nhận sự ưu ái của nhà trường, cô đang thực hiện các hoạt động nghiệp.
Sau đó đến khi nghiệp còn nhiều hoạt động, phân tán chỗ ở, phân tán căng tin, những hoạt động đều kỳ lạ.
An Nhiên thích bất cứ thứ gì trong ký túc xá, cô yêu cầu thông báo đúng giờ.
Nếu ở ký túc xá, việc học cũng quá bận rộn, cũng cần thông báo cho từng .
Cô quản lý ký túc xá gặp khác, An Nhiên vẫy tay.
An Nhiên chợt nảy một ý, chạy ngoài xem xét tất cả các phòng.
Mẹ cô cũng sắp xếp ở trong một căn phòng khá bất tiện, bà hỏi: “Có phòng nghiên cứu nào lớn như ?”
An Nhiên cúi đầu: “Làm lén lút thôi.”
Phòng ký túc xá nữ của họ thực cũng tệ đến mức thể chấp nhận .
An Nhiên chỉ thể tập trung việc của , cô hỏi: “Bao giờ thì kết quả?”
An Nhiên: “Thông thường, nếu qua thì sẽ thông báo, nếu qua thì cũng thông báo.”
An Nhiên chắp hai tay , cúi lạy mười tám cái, mồ hôi đầm đìa: “Cậu xem, cái đồ ngốc ? Anh hứa với mà.”
An Nhiên: “Anh thể xem hệ thống bảo trì, chắc là .”
Đồ ngốc, đồ ngốc. Nếu đồ ngốc đó là con gái thì mấy, cô cũng sẽ nó.
Cô cần một động thái vững. Ý tưởng táo bạo của cô là cho phía trường học rằng họ thể yên tâm chờ đợi, đường một đàn khóa .
An Nhiên cảm thấy phi thường .
Cô cảm thấy, chuyện của ở trường đều là độc nhất vô nhị.
An Nhiên: “Cậu xem, tại …”
An Nhiên: “Anh thiếu tiền.”