Căng tin nhỏ của ký túc xá, cô , ở cửa sổ lấy cơm, cô tự lấy cho phần rẻ nhất.
Duy Duy đương nhiên lấy nhiều hơn một chút, khẩu phần của cô căn bản đủ, cô chỉ lấy cho lượng cơm chỉ to bằng một đôi đũa.
“Chỉ ăn chút , đói ?” Thực tế là , đói lâu ngày, dày của cô căn bản dám mơ tưởng ăn quá nhiều.
Duy Duy cũng , trong thầm lặng, luôn quan sát khẩu phần ăn của cô, phát hiện cô hầu như bữa nào cũng ăn ít.
“Đừng nữa, khẩu phần ăn của luôn lớn như , sẽ giảm cân , vì còn thi Đại học Quân y.”
“Thi Đại học Quân y?” Trong đôi mắt cô toát sự kiên nghị, đôi mắt sáng lấp lánh như những trái nho đen nhỏ vớt khỏi nước.
Duy Duy dừng một chút, lượng thông tin trong câu lớn, “Được, mấy ngày chúng ôn tập thật .”
“Ôn tập gì chứ, ngày nào cũng ngâm trong thư viện, còn chăm học hơn cả , còn cần ôn tập ?”
“Mục tiêu của chỉ thế, còn thi đỗ thủ khoa tỉnh cơ!” Duy Duy nửa đùa nửa thật , “Mặc dù, kỳ thi yêu cầu về tiếng Anh cao như thế, nhưng vẫn trình độ tiếng Anh của thể cải thiện thêm một chút, quá sát nút.”
“Anh đang lo lắng về tỷ lệ đào thải 10% chứ?”
Lão Diệp gì, vì Duy Duy thiên vị cô đồng chí từ công xã, những thuê trọ cũ đây đều dọn hết.
Thật Duy Duy hiểu rõ, chỉ dùng cớ để che đậy hành vi đổi vé/buôn vé của .
Hiện tại trong nhà thiếu tiền, kiếm thêm chút đỉnh để mua đồ bổ dưỡng cho , cũng tốn ít công sức, thể hiểu .
Lão Diệp , : “Thằng nhóc nhà khôn ngoan thật đấy, tương hoa quả mua cho, ngon phết, ngọt lịm.”
Duy Duy , gì.
Vô Hà cuộc đối thoại giữa hai , cô mở cửa phòng tập thể rộng lớn, hỏi: “Phải nấu nước ?”
Duy Duy gật đầu, : “ thế, cô tắm nhanh lên, nấu nước cho cô. Phải mất vài phút.”
Vô Hà: “Nước chẳng lúc nào cũng sẵn , còn nấu ?”
Duy Duy: “Nước thì , nhưng dùng cái nồi áp suất to đùng ở đại viện để nấu nước nóng lên mới .”
Thời tiết lúc vẫn còn nóng, Vô Hà cũng tắm.
dùng nồi áp suất để nấu nước, cô chút ngần ngại.
Nước nóng dĩ nhiên là . Nó trong một chiếc thùng phi bằng sắt đặt sân. đó là nước dùng chung, máy đun nóng. Ai dùng nước nóng thì tự nấu.
Vô Hà sang, thấy một bà lão đang ghế đẩu, đầu cúi gằm, dường như thấy ai cả, chỉ lo việc của . Bà trông vẻ khó tính, thiện tí nào.
Nói đến chuyện , khu nhà trọ mà Vô Hà ở quả thực là một nơi kỳ lạ, nó giống như một cái đại viện cũ, bốn bề là tường, bên trong nhiều ở, mỗi một phòng, đều là những xa hoặc đến thành phố trọ học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-33.html.]
--- Chương 20 ---
lúc , Vô Hà cũng bước .
Cô sợ ngủ , nên gội đầu , hương thơm thoang thoảng của xà bông bay khắp căn phòng tập thể tối om, khiến dễ chịu.
Duy Duy: “Cô tắm nhanh lên, nấu nước cho cô.”
Vô Hà: “Nước sẵn , còn nấu ?”
Duy Duy lắc đầu: “Nước thì , nhưng dùng nồi áp suất to đùng của khu nhà để đun lên mới .”
Vô Hà sắp đối mặt với bà lão khó tính , cô , gì.
Duy Duy chỉ một góc phòng: “Cô cứ , bà đang ngủ, dám gì cô .”
Vô Hà cũng gặp bà lão , cô với Duy Duy: “ tắm đây, gội đầu xong , cô thấy tóc còn ướt ?”
Duy Duy cô, gật đầu, xong thì nấu nước.
Lúc Vô Hà tắm, cô cẩn thận lắm, tay chân nhanh nhẹn, sợ bắt gặp sẽ nọ.
Vô Hà tắm nhanh đến nỗi, khi về đến nhà, tóc cô khô, chỉ còn vài sợi ẩm ướt, chứng tỏ thành nhanh chóng.
Duy Duy ngẩng đầu cô, : “Sao cô tắm nhanh thế?”
Vô Hà thẳng thắn đáp: “ soi mói, nên tắm nhanh, còn lớp học.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Duy nghĩ nghĩ, cô gái chằm chằm.
Anh : “Không , ở cái tiểu viện 13 , trải qua bao nhiêu cuộc chiến . Cô trọ ở đây, thì học cách đối phó với những ánh mắt dò xét của xung quanh.”
Vô Hà hiểu, kiếp cô cũng e ngại chuyện , một mặt là do tính cách rụt rè, một mặt là cô cũng gây chuyện.
Cô nghĩ gì mà lâu thế? Vô Hà cũng rõ.
Cô nhẹ nhàng đến góc tường, vuốt mái tóc vẫn còn ẩm ướt, cái đầu nóng, cô lẩm bẩm: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”
Duy Duy , thuận miệng đáp : “ nghĩ gì, chỉ là thấy tắm xong trông .”
Vô Hà bĩu môi, trong khu tiểu viện 13 , trải qua vô cuộc chiến đấu, những thuê trọ ở đây đều một lớp da dày để đối phó với những lời đàm tiếu.
Vô Hà , dù thì kiếp cô cũng giỏi chịu đựng, kiếp cũng kém.
Duy Duy cũng gì về những chuyện đó nữa, cúi đầu, bắt đầu nấu nước, chuẩn tắm rửa.
Sau , Vô Hà và Duy Duy cùng ăn cơm. Lúc , trong tiểu viện bắt đầu sinh hoạt, ai nấy đều ngoài.