An Nhiên: Vô Hận, ở khu ký túc xá nam? Phòng của và Duy Vĩ là hai phòng đối diện , để tiện trông coi cha ?
Vô Hận: Hiện tại ở ký túc xá nữa, ở ngay tòa nhà .
An Nhiên: Anh ý gì? Anh định sống ở đó ?
Vô Hận: ở , liên quan gì đến các ?
An Nhiên: Anh ở tầng hầm?
Vô Hận: Cô thấy phiền phức khi ở đó ?
An Nhiên: phiền, nhưng mà...
Duy Vĩ đang ở bên cạnh, thấy thì vươn tay lớn xoa loạn mái tóc của An Nhiên, : "An Nhiên, về , bọn tớ cần bàn bạc chút . Lão già sửa phòng cần ít nhất ba tháng, Vô Hận cũng thể cứ lảng vảng bên ngoài ."
An Nhiên thẳng về phía , với : "Vậy khám , bác sĩ vị trí bệnh viện ở phía tây, chân núi."
"Vâng." An Nhiên sang Vô Hận: "Cầm lấy cái , sẽ thanh toán bộ tiền thuê phòng cho ."
Duy Vĩ: "An Nhiên, tên keo kiệt cỡ nào . Cậu là bảo hiểm ? Ngay cả một xu cũng chịu tiêu, thật sự nghĩ thể ?"
An Nhiên lúng túng Vô Hận. Cô cũng rõ tại thói quen cực kỳ tiết kiệm, đến mức ngay cả tiền thuê phòng cơ bản cũng trả.
"Anh điên ? Sao ở tầng hầm? Nước ở đó ?" Duy Vĩ hét lên.
Vô Hận: " cảm thấy nước ở đó , còn ấm áp nữa."
Duy Vĩ: "Ấm áp? Chà, tên nhóc đúng là của đất nước chúng . Bám thứ sẵn, keo kiệt tới cùng cực."
Vô Hận lạnh lùng Duy Vĩ : " khám đây."
Duy Vĩ sang An Nhiên: " , hôm nay tớ tìm thấy một chiếc thẻ phòng tắm mới, nước ấm nữa, tớ cho dùng ."
"Thẻ phòng tắm mới? Tớ tắm , tớ cũng cần." An Nhiên cau mày. "Hơn nữa, tớ chuyện , chắc chắn sẽ bán chúng kiếm tiền. Cậu thể bán vé tháng hoặc vé năm, nhưng bán cả cái thẻ phòng tắm đó."
Duy Vĩ bất mãn: "An Nhiên, cần trắng như thế ? Cậu tin năng lực kinh doanh của tớ."
An Nhiên lạnh: "Cậu còn tin tưởng là gì ? Tớ quan tâm đến tiền thuê phòng, nhưng tiền bạc cũng là một loại giao dịch. Nếu đưa một nơi để ở, sẽ cảm thấy thiếu nợ . Mặc dù Vô Hận hiểu về tiền bạc, nhưng nếu trả tiền thuê phòng, sẽ cảm giác an ."
Duy Vĩ lẩm bẩm một tiếng, đưa tay chỉ xuống đất: "Được , cầm cái , dù cũng chỗ để ngủ."
"Nó sạch sẽ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-327.html.]
Ánh mắt Duy Vĩ bỗng trở nên bất thường, nhưng vẫn : "Đương nhiên là sạch sẽ. Người mà tớ đưa ai khác, là cha đấy!"
An Nhiên vẫn cảm thấy , nhưng cô cũng gì, chỉ đành xuống xem thử.
Duy Vĩ bóng lưng An Nhiên, ánh mắt hề che giấu sự lo lắng, nhưng Vô Hận hề .
Anh cũng tại cô gái nhỏ ngây thơ đến , lẽ vì cô bảo vệ quá .
--- Chương 164 ---
Sau khi ăn tối, Vô Hận khám bệnh, nhưng An Nhiên thể cùng vì thẻ khóa cửa của khu ký túc xá nam.
Duy Vĩ tuy ngạc nhiên, nhưng cũng gì. Anh chỉ cùng Vô Hận dạo một vòng quanh công viên.
An Nhiên cấm túc, cô cô tự bận rộn.
Trước khi trời tối, An Nhiên đến công viên. Không Vô Hận, cô chỉ thể một .
Cô cũng chẳng thấy buồn, dù cô quen với việc sống một . Cô nhớ những ngày ở nhà lớn, cô luôn đối xử như ngoài, những ánh mắt lạnh lùng, xa cách đó... Cô vật lộn với những màu sắc xám xịt đó trong suốt những ngày đầu xuân.
Duy Vĩ đang gì ở công viên? An Nhiên đang nghĩ, liệu nên gọi cho ?
Cô lấy điện thoại , mới mở khóa màn hình thì một tin nhắn hiện lên. Duy Vĩ trả lời: "Có gì , ?"
An Nhiên: "Không gì, chỉ là tớ thấy buồn chán thôi."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Duy Vĩ: "Buồn chán? Vậy tìm tớ? Chúng đang giấy nghiệp và dọn dẹp quanh trường. Cậu tham gia ?"
An Nhiên: "Giấy nghiệp? Tớ thể giúp, tớ cũng cho cha tớ xem, rằng tớ còn là đứa trẻ vô dụng nữa. Hơn nữa, tớ thời gian ngoài buổi tối ."
"Được thôi." Duy Vĩ gật đầu: "Tớ sẽ gửi cho danh sách các tài liệu cần thiết để chứng chỉ nghiệp của trường và một giấy tờ khác, xem xét nhé. Bọn tớ sẽ phụ trách phần công việc ."
An Nhiên: "Được, cần tớ giúp mua kem chống nắng ?"
Duy Vĩ hỏi: "Sao tớ cần kem chống nắng?"
An Nhiên: "Dĩ nhiên là cần ! Từ ngày 3 tháng 8, tớ lấy bằng nghiệp của cha tớ và chuẩn cho nghi thức nghiệp chính thức."
Duy Vĩ: "Cha chữa bệnh , ông còn chờ một thời gian nữa. Ông bảo tớ rằng lớp thầy cô giáo bên đó vẫn đang tổ chức, nhưng lẽ kịp đến Lễ Tốt nghiệp ."
An Nhiên: "Lễ Tốt nghiệp quan trọng ?" Duy Vĩ vẻ ngạc nhiên.
An Nhiên cũng tò mò: "Quan trọng chứ. Bằng nghiệp của tớ, tớ nó."
Duy Vĩ mỉm : "Dĩ nhiên là quan trọng. Bằng nghiệp là tấm vé đời của sinh viên đại học. Nó chỉ là tấm bằng, mà còn là bản cam kết trách nhiệm và chứng minh năng lực. Nếu bằng, xin việc sẽ khó khăn."