Ám Muội Kiểm Soát - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:22:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói câu , Duy Vĩ cau mày giận dữ, An Nhiên bằng ánh mắt thù hận, dường như trừng phạt cô.

"Sao , cô ý kiến gì ?" Duy Vĩ hét lên, "Cô nghĩ đến việc trả thuế ?"

Ai bảo cô trả tiền, cô còn dám cãi vã. Anh đó thua cô một trận đấu, bây giờ tìm thấy cơ hội để trả đũa cô.

"Sao cô bắt nạt?"

Duy Vĩ gầm lên, đầu An Nhiên một cái, thể trả tiền.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

"Được , sẽ trả tiền, nhưng sẽ tính cô một khoản khác."

Duy Vĩ dậy, toe toét An Nhiên, nhất định chiến thắng.

"Được , đồng ý với ," An Nhiên , vẫy tay hiệu cho , tức giận.

Duy Vĩ vui mừng, : " sẽ ngay."

"Được , còn cần gì nữa ?"

An Nhiên cũng bận tâm, cô bắt đầu tắm, dậy và về phía nhà tắm.

Duy Vĩ chỉ ló đầu , hét bóng lưng đang đeo tạp dề của cô: "Phía là Tòa nhà Thông tin, đó là tin !"

An Nhiên quả thực , cô lên lầu lập tức tiến thẳng đến tầng (tầng cao nhất), dù phòng học đó dùng cho mục đích nào khác, cô vẫn là tiên phong. Lúc , trong nhóm chat, phản ứng của nhiều đối với khu ký túc xá kỳ lạ, sắp kiềm chế nữa, nhưng ai dám hành động, chỉ dám nhắn tin riêng với .

"Nhìn mặt mũi , bao trọn chỗ để độc chiếm đấy, thế nào?"

An Nhiên lên, thèm để ý đến Duy Vĩ, chỉ hỏi một câu: "Cậu đói chứ?"

Duy Vĩ bất lực, cô vẫn thế, vẫn là cô, vẫn đặc biệt như .

"Cậu thế là ý gì? đường đường là sinh viên đại học, đỉnh kim tự tháp, lẽ nào cái ăn ? đói!"

An Nhiên sững , đó bật : "Phải , quên mất, là đại gia mà."

"Cậu thế là đang mỉa mai ?"

Duy Vĩ lắc đầu, An Nhiên sai, từng trải qua cảm giác đó.

An Nhiên chút tự nhiên, chuyện khác với những gì cô nghĩ, cô , chỉ thể rằng, cô Duy Vĩ cứ như nữa.

"Có gì thì , tỏ vẻ thôi?"

An Nhiên cúi đầu, yên một lúc lâu mới mở miệng: " sẽ trả tiền thuê phòng cho , đừng từ chối."

Duy Vĩ như dẫm đuôi, hét lên: "Cậu ? Sao thể lấy tiền của ?"

An Nhiên hiểu ý Duy Vĩ, quá mức kiêu ngạo, hiểu chuyện đời, cô chỉ một câu: "Phải nhận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-321.html.]

Duy Vĩ lúc ngẩn , ngờ An Nhiên như , điều đó giống như đang bảo rằng thực giữa hai sự khác biệt, cảm nhận rào cản của sự cô lập.

An Nhiên thở dài, : " giải thích thế nào, tóm , nhận, như sẽ dễ chịu hơn."

Duy Vĩ lúc mới nhận tiền, vẫn thắc mắc, hiểu: "Cậu gì mà thoải mái chứ, thiếu chút tiền đó."

An Nhiên lườm một cái, : "Chính vì thiếu tiền nên mới hiểu, đây là phép tắc ứng xử, đang cô lập đấy."

" cũng , chẳng lẽ trách quá giàu ?"

An Nhiên im lặng một lúc, cô cũng thừa nhận, ở một khía cạnh, Duy Vĩ quả thực khác biệt, điều liên quan nhiều đến phận và bối cảnh của , cộng thêm việc cũng giỏi giao tiếp.

Duy Vĩ khó xử: " từ nhỏ đến lớn từng ai từ chối, thậm chí cơ hội trải nghiệm cảm giác nhạo, đây cũng là một loại trải nghiệm ."

An Nhiên: " nhạo , thấy đang lưng , giống như một tên ngốc ."

Duy Vĩ: "..."

An Nhiên thở dài, : "Hiện tại đang sốt ruột dọn ngoài, những kẻ lão luyện ở tầng một chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội kiếm một khoản, Đoàn trường đang quản lý chặt, nền tảng cũng dựa việc mà kiếm tiền."

"Chỗ thì khác, chúng là tuyến đầu của một dự án mới, nghĩ những sẽ nghĩ gì? Đã lợi nhuận kha khá , đương nhiên là 'ngỗng bay qua nhổ lông', c.h.é.m một nhát thật đau."

An Nhiên tờ giấy nháp trong tay , đó chễm chệ ghi: Giặt một một ngàn tệ.

An Nhiên bật : "Mức giá , e là sẽ ném đá tới c.h.ế.t mất."

Duy Vĩ bĩu môi: "Tiền , là nền tảng , liên quan gì đến ? Cậu thấy họ xếp hàng ? Đến lúc đó đổi giá , dù thì họ cũng chạy thoát ."

An Nhiên: "..."

An Nhiên thở dài, : " giúp sửa , chỉ thể tính theo giá thị trường, thể quá vô lý."

Duy Vĩ , lập tức nổi đóa: "Cậu dựa mà sửa giá của ? Cậu là ông chủ, quyền đó!"

An Nhiên: "Nếu thời gian ở đây, thì giúp giặt quần áo ."

Duy Vĩ sững : "..."

An Nhiên chỉ đống quần áo chất thành núi nhỏ: "Thấy ? Đủ loại dài ngắn dày mỏng, tùy chất , nếu tự giặt hết, thể tìm khác giúp, chi phí sẽ trả."

"Dừng, dừng, dừng." Duy Vĩ : " giặt, là sẽ giặt."

An Nhiên lật từng trang giấy nháp, ném cho Duy Vĩ.

"Tiện tay thôi mà, giặt xong thể đổ hết ngoài ?"

Duy Vĩ: "..."

"Những cái ở sạch , lẽ nào còn cần giặt ?"

Duy Vĩ chăm chú An Nhiên, lắc đầu: "Sạch ."

Loading...