Ám Muội Kiểm Soát - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:20:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Một bạn học cũ của cũng thế, từng giàu, cũng tại đột nhiên âm thầm giả vờ nghèo khổ."

"An Nhiên cũng , với cô , nhưng cô chẳng thật lòng chút nào, đó là do cô chịu tha thứ cho ."

An Nhiên càng vui hơn. Xem cố ý đến gây rắc rối cho , nhanh chóng nghiên cứu mới .

An Nhiên thấy những thứ đó đều cũ kỹ, cô cũng cảm thấy nên xen .

Ánh mắt Duy Vĩ luôn dán chặt An Nhiên.

Bụi bặm ven đường, sự tĩnh lặng xung quanh. Hóa những căn nhà ở đây vẫn luôn lạnh lẽo, giống như một hầm băng.

Vô Hận chỉ lặng lẽ theo, còn Duy Vĩ thì luôn bước nhanh.

"An Nhiên, thật sự suy nghĩ gì ?"

"Có ý tưởng gì ho ."

"Phòng tắm bên đều sơ sài."

An Nhiên chỉ đặt gói đồ đang cầm xuống. Cô ngẩng đầu lên, thấy một bức phác họa chuyên dành cho . Cô tập trung, mắt chỉ một .

Duy Vĩ: "Chúng còn thiếu một chút nữa."

"Thiếu gì? Cậu chỉ một góc khuất nào đó ?"

An Nhiên gì, Duy Vĩ liền tiếp lời: "Ở đó một khu giặt ủi và tắm rửa, nhưng ai sử dụng."

An Nhiên gật đầu: " là thiếu sót, một chút."

Duy Vĩ: "Vậy xem, căn nhà ."

An Nhiên : "Nó chiếm dụng khu đất đó, nhưng nhỏ và trống trải."

Duy Vĩ : " , đây ở đây ? Sao ."

An Nhiên phản bác: " , từng đến đây, nhưng chỉ đến một thôi."

Duy Vĩ tự mãn quá mức với cửa hàng đầu tiên của , tự phong là 'Vua Sàn'.

An Nhiên nhất thời thể tranh cãi với , chỉ trợn mắt Vô Hận, mong lên tiếng can thiệp.

Vô Hận rõ ràng là một tuân thủ quy tắc, nhưng thờ ơ đến đáng kinh ngạc.

"..."

An Nhiên bất lực : "Thôi ."

--- Chương 154 ---

Hôm , khi ăn sáng ở công viên, An Nhiên cùng Vô Hận đến trường.

An Nhiên hỏi: "Khi nãy đến tìm , và bạn học cùng trường chuyện gì ? Hình như họ đang gì đó về vụ tranh cử của ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-305.html.]

An Nhiên bước đầu , tự hỏi, lẽ các bạn cùng lớp phong thanh gì đó .

Vô Hận vẫn cứ bước thong thả: "Bọn họ hỏi chuyện gì quan trọng cả, chỉ đùa vài câu. Tụi đó mấy đứa mười tám đôi mươi, bình thường trường quản nghiêm ngặt, nhắc đến chuyện lớn thế thì chắc chắn hóng hớt thôi."

"Anh quan tâm vụ tranh cử ?"

" chút hiểu cách nghĩ của . Kế hoạch kinh doanh của thì tính đây?"

" gấp gáp thật, nhưng trường quy định nào cấm nam nữ cùng tham gia, chẳng qua là tham gia lúc thôi."

An Nhiên sợ hãi đến mức da gà nổi khắp , hiểu ý định thật sự của Vô Hận là gì.

Vô Hận cũng giải thích gì thêm, chỉ , khiến cô đó là thiện ý ác ý.

"Không lợi ích, chẳng qua là mấy cái lợi lộc nhỏ nhặt mà nhắc tới, kiểu như tìm hiểu cơ sở vật chất của các khoa khác, gặp gỡ giao lưu với các bạn sinh viên... là những chuyện cỏn con đáng để bỏ công sức."

"Bạn học ư? Đều là những quyền lực gì. Học sinh bình thường thì can thiệp giáo viên và ban quản lý trường ."

"Mà , cũng là chỉ một nam một nữ mới thể chơi với nhé."

"..."

An Nhiên nghĩ ngợi một lát, đó hậm hực : "Trường quy định rõ ràng rằng chỉ nam nữ mới , nhưng mà nghĩ ý định của các bạn chắc chắn truyền . Phản ứng đầu tiên của cũng giống Duy Vĩ."

"Thế , cũng phủ nhận, chuyện đó cũng thú vị mà."

An Nhiên chỉ thể tập trung những vấn đề thực tế của chính , cô sợ những chủ đề liên quan phân tâm.

"Việc tranh cử của thời hạn. Sắp tới còn một bài thi, nếu vượt qua , lẽ sẽ tư cách tranh cử nữa." An Nhiên xong liền dừng . "Thầy giáo cho phép sử dụng máy tính trong phòng thi ? Cậu thể câu trả lời dài hai mươi phút bằng tay ?"

Vô Hận đang phân tâm bởi chiếc máy tính bảng dùng để tiểu thuyết và truyện tranh, gật gù đáp lời mà chú ý đến những gì An Nhiên đang , chỉ tâm ý thế giới nhỏ bé của riêng .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

An Nhiên bộ dạng đó của Vô Hận, cảm thấy như đang chuyện với một bức tường. Cô hít sâu một , quyết định thèm tranh cãi nữa.

Vô Hận chỉ một câu: "Đừng lo lắng, ở trường ai đ.á.n.h ."

An Nhiên: "Ý là, đến lớp ?"

"Việc chuyển đổi chỗ ở chỉ là tạm thời, nơi đó vẫn còn nhiều chỗ , ?"

An Nhiên chờ câu trả lời của , Vô Hận chỉ gật đầu, đó đeo tai , tiếp tục học kiến thức của trường.

An Nhiên thấy liền : "Anh luyện tiếng Anh ?"

An Nhiên: " còn tưởng học tiếng Anh hành hạ đến phát điên chứ."

Vô Hận: " quan hệ thiết với , chỉ luôn ngưỡng mộ những học tiếng Anh thôi."

Biết , An Nhiên cùng Vô Hận bộ về phía , bước chân đồng điệu.

Vô Hận đột nhiên đầu : "Bàn của ở gần cửa sổ ? Cậu đừng quên, chúng khám sức khỏe đấy."

Sau một lúc im lặng, cô mới một câu dở dở .

Loading...