Vô Hạn xong, lập tức lộ một nụ sủng nịnh. Nụ đó khiến Mạch Mạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì nó là nụ chỉ dành riêng cho cô.
Người ngoài thể cho rằng hề cảm xúc, nhưng Mạch Mạch rõ, chỉ bày tỏ cảm xúc của một cách rõ ràng khi về chuyện ăn uống.
“Sau đó, chở em thủ tục nhập học ?”
Vô Hạn chút do dự, đáp: “ sẽ giúp em.”
Cô lúc nào nên nũng. Cô cứ đó bằng ánh mắt lấp lánh và thâm tình.
Vô Hạn cũng tại đồng ý nhanh như . Anh chỉ gật đầu: “Được , đưa em , em cần chen chúc nữa.”
Mạch Mạch vui mừng. Cô nhanh chóng sắp xếp tài liệu chuẩn nhập học.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lúc cô trở , Vô Hạn ở cửa đợi cô. Một tay cầm chìa khóa xe, tay còn đang cầm tài liệu của cô kiểm tra.
Mạch Mạch cảm thấy giống như một học sinh trung học. Cô và : “Anh, bắt em chờ như .”
Vô Hạn: “Không gì. Chúng thôi. Đến lúc trường thì em chờ ở vị trí . sẽ xem bên trong thủ tục như thế nào.”
Mạch Mạch thè lưỡi, nhưng cô vẫn chờ. Sau đó thì cô bắt đầu dùng điện thoại lướt mạng xã hội.
Cô cũng từ lúc nào, Vô Hạn bên cạnh cô. Cô cứ chăm chú lướt mạng xã hội.
Lúc cô lướt đến một bài đăng bán hàng và đó là hàng cao cấp.
Mạch Mạch hề nghĩ ngợi mà hỏi: “Anh Vô Hạn, xem là lừa đảo ?”
Vô Hạn thoáng qua, : “Không . mà cũng liên quan gì đến em.”
Mạch Mạch hiểu, hỏi: “Sao liên quan? Chẳng thể dùng tiền mua hàng cao cấp từ họ ?”
Vô Hạn giải thích: “ , nhưng mà nhà quy tắc là cho tiền khác. Họ chỉ thể dùng tiền của mà thôi.”
Mạch Mạch: “Vậy nên mới việc vất vả như ?”
Vô Hạn nhíu mày, thích những lời . Anh đó chờ một lúc lâu.
Khi thấy khuôn mặt cô đỏ ửng vì nóng, mới dịu giọng : “Em cần lo lắng, những thứ đó đáng để em bận tâm .”
Mạch Mạch , đó nở một nụ rạng rỡ. Cô : “Em mà. Em học tập vì , em tất cả đều là vì chính . Em giành quyền chủ cuộc đời .”
Vô Hạn thẳng mắt cô. Đây là phụ nữ duy nhất tiếp xúc. Anh khẽ : “Thật , tự chủ vận mệnh của .”
Mạch Mạch vui vẻ mỉm , cô đó bằng ánh mắt thâm tình.
Vô Hạn cảm thấy cô đang quá lâu. Anh cúi đầu xuống và : “Đi thôi, thủ tục thôi.”
Cô theo , cả hai cùng trong sân trường.
Vô Hạn: “ đưa em đến ký túc xá nhé.”
Mạch Mạch: “Em thấy cũng tệ, em sẽ dùng .”
Thật thì cũng chen chúc, nhưng mà chỉ thấy cô những điều ấm lòng mà thôi.
Vô Hạn cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh dừng một lát : “Anh sẽ ở đây một đêm. Em cứ ở ký túc xá, em cần chờ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-295.html.]
Mạch Mạch cảm thấy buồn. Cô ngập ngừng một lát, hỏi: “Tại ở đây ?”
Vô Hạn : “ . Chúng hợp để về chuyện tiền bạc.”
Mạch Mạch: “Nói về tiền bạc gì hợp? Chẳng đang công việc đó ?”
Vô Hạn : “, nhưng đó là công việc.”
Mạch Mạch: “ mà em và khác , chẳng chúng đều là đang tự kiếm tiền ?”
Vô Hạn: “Không khác, nhưng mà chỉ công việc của mà thôi.”
Mạch Mạch: “Được , em . Anh mau .”
Vô Hạn cô một , ôm cô một cái thật chặt. Anh thì thầm: “Em gầy đấy.”
Mạch Mạch , gì, ánh mắt ửng đỏ. Cô đang lo lắng cho cô, nhưng cô lo lắng. Cô mạnh mẽ.
--- Chương 107 ---
Sau khi Mạch Mạch và Vô Hạn chia tay, cô đến ký túc xá 26. Cô quét mã để mở cửa.
“Xin chào, em là Trần Mạch Mạch.”
Một cô gái giường giơ tay lên chào. Khuôn mặt cô trẻ trung, cô : “Chào , tớ là Tiêu Kính. Sau chúng sẽ là bạn cùng phòng. Trông tệ lắm .”
Tiêu Kính cô, : “Cậu đừng lo. Tớ ý gì . Tớ chỉ là sạch sẽ thôi.”
Mạch Mạch nở nụ , đáp: “Ừ, chúng là bạn cùng phòng mà.”
Tiêu Kính: “Tớ còn lo sợ sẽ là một cô gái ghen tuông cơ. Tớ chuẩn tinh thần để chuyển .”
Mạch Mạch . Ánh mắt Tiêu Kính sáng, trong.
Tiêu Kính đưa tay , : “Tớ tặng một hộp dâu tây. Cậu ăn .”
Mạch Mạch: “Tớ ăn xong , cảm ơn .”
Tiêu Kính: “Nói ăn xong là ? Cậu cần khách sáo .”
Mạch Mạch giải thích. Cô : “ , tớ ăn.”
Tiêu Kính hiểu lầm. Cô : “Tớ hiểu mà. Cậu chuyện riêng tư với tớ. Tớ sẽ hỏi nữa .”
Mạch Mạch: “Thật thì chuyện đó cũng gì là riêng tư, chỉ là tớ .”
Tiêu Kính: “Tớ thấy vẻ bận rộn. Cậu lo lắng cho công việc ?”
Mạch Mạch: “Ừ, một chút.”
Tiêu Kính , cô : “Cậu là đầu tiên với tớ là bận rộn vì công việc. Những khác đều là họ bận rộn vì tiền bạc.”
Mạch Mạch: “Tớ là than phiền về chuyện tiền bạc .”
Tiêu Kính: “Vậy cũng là ham tiền bạc. Cái tớ thể chắc chắn.”
Mạch Mạch gì. Cô chỉ yên lặng mà thôi.