Ám Muội Kiểm Soát - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:19:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô Hạn: “Em còn nên tìm ai để đàm phán, mà thỏa thuận ?”

Cô: “Không ở đây ? Vô Hạn chắc chắn sẽ lừa tiền của em.”

Vô Hạn chút bất đắc dĩ, sự tin tưởng của cô dành cho quả thực khiến mềm lòng.

Cô: “Anh xem, phía là trường của đấy. Nghe hình như các học chung trường, chuyển qua , bây giờ ở ký túc xá ?”

Vô Hạn: “Anh ở bên đó. Anh cũng vội lắm.”

Cô: “Ở ký túc xá ? Ở trường đấy, như em cần ngày nào cũng mang cơm cho nữa.”

Vô Hạn: “Em dám ?”

Cô: “Em dám chứ. Em còn nhiều bài tập thế, em còn hoạt động với giáo viên của em nữa.”

Vô Hạn: “Sao em cũng bận rộn thế? Anh nhớ đây em như .”

Cô: “Anh , đây em vẫn thế mà. Chỉ là em chuyển giao thứ cho Vô Hạn, nên em mới rảnh quan tâm đến mấy thứ thôi.”

Vô Hạn: “Em đúng là giỏi tự tìm cớ biện minh.”

Cô: “Đây là lời biện hộ, đây là sự thật.”

Vô Hạn chỉ tay: “Thấy ? Bên là ký túc xá của em đấy. Em cùng lên xem một chút ?”

Cô: “Không cần . Em sợ em lên đó là em ngủ luôn đấy.”

Tắm rửa, tắm rửa, tắm suốt cả một ngày.

Vô Hạn: “Em đang cái gì ? Anh chẳng hiểu em gì cả. Anh chỉ là em trốn việc .”

Cô: “Em cho nhé, kỳ nghỉ hè em đạt giải nhất môn Nói tiếng Anh đấy. Em giỏi lắm nha.”

Vô Hạn: “Anh thấy . Giải nhất của em là chương trình trường chỉ tuyển 10 , em là một trong đó.”

Cô: “Anh ?”

Vô Hạn: “Anh cũng đạt giải nhất, em ?”

Cô: “Anh thi lúc nào?”

Vô Hạn: “Trước em.”

Cô: “Không hề.”

“Thôi . Em đến , cũng chuyển trường .”

Vô Hạn: “Cô vợ lười, cô vợ lười.”

Phản ứng của cô lời mỉa mai là cố tình viện thêm nhiều lý do khác để che đậy sự lười biếng của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-294.html.]

Cô: “Sao em như thế? Chẳng vì em thấy , kiếm tiền trong mười tháng qua, nên em mới thầm lặng giúp đỡ Vô Hạn ?”

Đương nhiên tranh thủ càng nhiều ưu đãi càng , nhưng càng về thì càng đề phòng.

Cô cũng lười biếng, cứ chất cả đống tài liệu tiếng Anh lên, chỉ dành một thời gian giữa chừng để gặp Vô Hạn.

Mẹ cô vẫn tin tưởng công việc của Vô Hạn. Bà chỉ nơi việc của , nơi ký từng hợp đồng, sửa từng bản nháp. Bà từng chứng kiến những điều trong đời.

Đồng thời, cô cũng chuyển giao nơi ở thoải mái cho . Mẹ cô ở trong một căn biệt thự, mặc dù vẫn thể thường xuyên tụ họp.

Cô chỉ dành thời gian mỗi tối, giao phó bản cho Vô Hạn, cô còn là một trang giấy trắng nữa.

Suốt cả một ngày, mưa phùn cứ lất phất rơi.

Cô đưa mua sắm, khi tắm rửa cũng mang theo đồ lót. Đồ lót của cô chất đống ở nhà nhiều như cỏ .

Chỉ là , mới những chiếc quần lót đó thể giặt . Cứ dùng một vứt .

Hôm , cô về nhà. Vô Hạn : “Em lười biếng, ngoài hẹn hò.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Cô nháy mắt: “Hẹn hò? Anh em hẹn hò với khác ? Đừng lung tung, em chủ .”

Vô Hạn vẫn giữ vẻ mặt mờ mịt, hiểu ý cô là gì. Anh chỉ im lặng cô, dường như : Có cần lớn chuyện ? Việc cô học thì liên quan gì đến ?

Ngày thường bận, căn bản thời gian để quan tâm đến những chuyện .

Vô Hạn chỉ lẳng lặng cô. Ánh mắt hề d.a.o động, hỏi cô thi bao nhiêu điểm, chỉ trả lời: “Có lẽ là .”

Mạch Mạch khó hiểu chớp mắt: “Thật sự thể ư? lúc em nhập học thì ở đó ?”

Mạch Mạch lắc đầu, gì. Vô Hạn nở nụ nhạt, đáp: “ cũng học. Chúng sẽ gặp ở ký túc xá.”

Mạch Mạch kinh ngạc. Cô lắp bắp , khí thế ban nãy biến mất. Cô thốt lên trong niềm vui sướng: “Thật ! Em cứ tưởng sẽ học nữa chứ.”

Vô Hạn bật . Anh hẳn là to mà chỉ khẽ gật đầu. “Cảm ơn em. cũng nữa.”

Mạch Mạch cũng cái gì, nhưng miễn là nữa thì .

Mặc dù đối mặt với nhiều thứ, nhưng cô vẫn thích cái vị bận rộn đó, vì bận rộn sẽ giúp cô còn thời gian để nghĩ đến chuyện đói bụng. Làm cho khác đói bụng thì ? Vậy là cô thành công !

Vô Hạn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khẽ : “Đừng nóng vội. Cứ từ từ sẽ đến.”

Mạch Mạch mắt , khẽ thì thầm trong lòng: Làm mà từ từ chứ, cô thời gian.

với về việc cô sắp xếp đồ đạc. Cô nhấn mạnh đồ ăn cô tự .

Vô Hạn gật đầu. Trên khuôn mặt hiện lên một chút thỏa mãn, đáp: “Em quá nhiều . Nhiều đến mức thể đủ dùng cho cả hai tuần lận.”

Mạch Mạch mắt , : “Anh yên tâm, em còn cả những món hư hỏng nữa cơ.”

Vô Hạn: “ yên tâm. chỉ hy vọng em đừng đem những cái đồ hộp đồ lon đó đến trường. Cái nào hạn sử dụng, cái nào , phân biệt .”

Mạch Mạch: “Có gì chứ. Em sẽ ghi chú rõ ràng hết mà. Anh sẽ bao giờ thấy ngày hết hạn sử dụng .”

Loading...