Cô vẫn đang , nụ hề khiến cảm thấy gì .
"Đi thôi, xem TV, cũng chẳng ích lợi gì."
Câu khiến Duy Duy suýt nhịn , bước đến gõ nhẹ đầu cô: "Cậu đấy, bây giờ lúc để thi đại học nữa."
"Duy Duy, tin đấy."
"Phải , mấy bài khó , cũng thấy còn khó lắm nữa ."
"Cái đó, chỉ là vì bỏ nhiều thời gian đến thế."
Duy Duy: "Thời gian là cần đ.á.n.h đổi."
Vô Hà , bởi vì cô rằng nỗ lực mà cô bỏ , sẽ ai cho cô là cô thi đại học thành công .
"Vậy thì , các cũng nghỉ ngơi cho ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đêm hôm đó, ai thêm lời nào nữa. Họ chỉ ngủ vỏn vẹn mười tiếng đồng hồ, sáng hôm , họ lên đường ứng chiến.
Cơn mưa ngoài cửa sổ, tạnh.
tắt đèn bàn, đột nhiên gầm nhẹ: “Này, cô sợ nuốt chửng cô luôn ?”
Duy Duy cũng ngủ, dựa ghế lạnh lùng .
Giữa hai chỉ cách một cái tủ quần áo mà thôi.
Duy Duy : “Mấy hôm nay cô luôn ngủ muộn như , lo cô chịu nổi, nên mới luôn giữ cảnh giác, giúp cô trông chừng.”
“Anh thực sự nghĩ như ?”
Duy Duy cô hỏi đến chút chột , khuôn mặt điển trai ửng lên một vệt hồng, dùng tay che mặt, ho khan một tiếng: “Cô cái gì , nghĩ đến những chuyện vớ vẩn .”
Trong lòng Duy Duy gào thét: Anh đúng là nghĩ như ! Nếu vì trưởng thành, lẽ những chuyện vớ vẩn từ lâu !
Duy Duy khẽ ho một tiếng, dám cô, bước về phía giường .
“Anh ngủ ? Hay là, chúng tiếp tục trò chuyện vài chuyện vui vẻ ?”
“ thích trò chuyện với cô những chuyện vớ vẩn .”
Tim Duy Duy câu bất chợt của cô nghẹn , nhất thời cũng chút vui.
Duy Duy: “Nếu thế, cũng quấy rầy cô nữa, cô nghỉ ngơi cho .”
Duy Duy xong, kéo gối , xuống, lưng về phía cô.
Duy Duy cũng rốt cuộc , cứ như một ngọn núi đè nặng đỉnh đầu, thể phát âm thanh.
Anh , cô một cái.
Duy Duy vốn tưởng cô sẽ bật đèn lên , tiếp tục học tập, cô gái chịu khó, vì học tập thể bất chấp tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-29.html.]
kết quả cô , ngược còn kéo chăn lên, trùm đầu trong chăn.
Duy Duy: “Cái con bé vắt mũi sạch , nửa đêm nửa hôm cô ngủ trong chăn chạy đó gì?”
“ giải quyết nỗi buồn, mắc quá, ?”
“Cô tiểu cũng chạy xa như , chỗ nhà xí, cô chạy xa như gì?”
Duy Duy: “Có cô còn lén xem sinh hoạt đêm của nhà ?”
“Anh , thể nào đừng nghĩ bẩn thỉu như ?”
Duy Duy: “ đấy, ai bảo cô chạy xa như , phép như thế nữa.”
Nói xong, đột nhiên hì hì, “ cô , nếu chuyện thấy, nhất định sẽ đuổi cô khỏi đây đấy.”
Duy Duy: “Sau cô vệ sinh, cô cứ với , giúp cô canh chừng.”
Duy Duy: “Cô cũng , cô nhất định là vì lớp 12 căng thẳng quá, ngủ , ban đêm lén bò dậy học, đúng ?”
Duy Duy: “Cô học tập kết hợp giữa việc và nghỉ ngơi, thể liều mạng như .”
Duy Duy: “Kỳ thi chỉ một cơ hội, năm nào cũng mà, nếu năm nay cô thi đỗ, năm thi tiếp, năm vẫn ở đây đợi cô, dạy cô cùng thi đại học.”
Duy Duy: “Cô đừng lời cha , cái gì mà chỉ một cơ hội, là lừa cả, những thi đại học nhanh chóng, ông chỉ sớm đá đ.í.t họ thôi, để khỏi ở nhà ngày nào cũng ông khó chịu.”
Duy Duy: “Tuy nhiên, cô thể thi trường của , điểm chuẩn trường cũng cao, cùng học.”
Duy Duy: “Cô đừng cứ mãi nghĩ đến việc thi học viện y gì, học viện y khó thi lắm, điểm chuẩn cao ngất ngưỡng.”
Duy Duy: “Chúng cứ thi đỗ hệ chuyên khoa , cái bằng cấp tiếp.”
Duy Duy: “Cô đừng lời , cái gì mà chuyên khoa, cô tưởng chuyên khoa dễ thi lắm hả, danh ngạch chuyên khoa cũng tranh vỡ đầu đấy.”
Duy Duy , cô hiện tại coi danh ngạch thi đại học như cọng rơm cứu mạng, cô thông qua học tập để đổi vận mệnh của .
Anh cũng , sự lựa chọn cho tương lai của cô, ngoài thi đại học , dường như cũng còn con đường nào khác để .
Cô vận mệnh đè nén quá lâu , cho nên bây giờ mới bùng phát một .
Duy Duy chút đau lòng cho cô, cô gái quá kiên cường.
Duy Duy: “ cô yên tâm, sẽ đuổi cô ngoài , tính tình cha cũng , lời ông cứ xem như rắm chó, xong là quên .”
Duy Duy: “Dù cô ở nhà , chính là ô dù bảo vệ của cô.”
Duy Duy: “Cô cần sợ, quý cô lắm, , bà luôn một cô con gái xinh và hiểu chuyện giống cô.”
Duy Duy: “Cô đừng phụ lòng của dành cho cô, thì sẽ tha cho cô .”
Duy Duy: “Cô mau ngủ , chuyện gì chúng ngày mai.”
Duy Duy xong, tắt đèn .