Vô Hạn nắm chặt chai nước ép hoa quả, đôi mắt xám bạc chút d.a.o động. Anh : “Cậu thành , cần dạy nữa.”
Mạch Mạch mỉm : “Đương nhiên , chắc chắn sẽ trúng tuyển.”
Anh cứng rắn đáp .
Cô cũng hiểu rằng, đang vì cô mà lo lắng, cho nên mới bày vẻ mặt nghiêm nghị. Dù thì, cũng là theo dõi cô từ đầu đến cuối, nhiều công lao.
Vô Hạn cầm chặt chai nước ép hoa quả, : “ cũng rốt cuộc là đang gì, chỉ cô đang ở đây.”
Anh đầu, : “Cậu đưa ?”
Câu , giống như những lời tuyên bố độc quyền của ngày hôm : “ đưa cô , cô chỉ thuộc về .”
Mạch Mạch gì, chỉ chằm chằm.
Anh nghiêng đầu, hỏi: “Sao ?”
Mạch Mạch đáp: “ bạn bè ở đây, mua quần áo. Anh cùng nhé, hoặc là gọi điện cho , cần lo lắng.”
Cô xong, , suốt mười ngày qua, xem xét động thái của cô.
Ngày hôm đó, khi đang ở bên ngoài, dự báo thời tiết rằng nhiệt độ ngoài trời thể lên đến 35 độ C.
Mạch Mạch bài tập suốt mười ngày nghỉ, mỗi ngày đều chạy chạy giữa nơi dạy thêm và nhà Vô Hạn, cho đến tận ngày khi nhập học.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đại học một khu vực sinh hoạt nhỏ, nhà ăn, ký túc xá, khu vực hoạt động.
Cô dọn đồ. Đôi mắt của cô bắt đầu chuẩn .
“Cô giữ trạng thái nhất để chào đón một năm học mới.”
“Được, chào mừng.”
Vô Hạn đặt chai nước ép hoa quả xuống, : “Cô đến trường là để ăn cơm, mười ngày đến, sẽ chuyển đến đó ở.”
Mạch Mạch : “Mười ngày là việc của .”
Không gì. Sau một tuần, cô sẽ trở .
Vô Hạn : “Cậu cần việc của , khi chúng ở bên , nên khác quấy rầy.”
Mạch Mạch nhanh chóng hiểu ý, dọn dẹp phòng ốc, tờ giấy dán tường: “ gì cần giúp ?”
Cô lấy một tờ giấy nhỏ, : “Ngày 1 tháng 9, vé xe lửa.”
“Cái cần giúp, lấy cái gì?”
Cô lặp một nữa, đó cầm lấy tờ giấy, dán lên tường.
Cô cần nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc, đồ ăn, chứng minh thư, thẻ căn cước, đó mỗi loại đóng gói mười mấy gói.
“Cậu cần một vài vật dụng cá nhân, mua cho .”
Thực cần thiết mua những thứ đó, bởi vì những thứ đó đều cung cấp sẵn. Chỉ cần đến ga tàu hỏa, thứ sẽ đưa đến nơi mà cần mua vé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-242.html.]
Vô Hạn mua đồ, liền nhịn mà hỏi. Mười ngày qua đều là như .
Mạch Mạch cố gắng kìm nén sự khao khát trong lòng, mỉm : “ còn cần giúp một việc nữa.”
Mạch Mạch tờ giấy, : “Việc gì?”
Cô chỉ mảnh giấy dán tường, Vô Hạn đầu , hỏi: “Còn cần gì nữa?”
Mạch Mạch : “Anh, thể giúp dọn dẹp ?”
“Dọn dẹp?” Vô Hạn ngạc nhiên, là như thế nào, thể công việc dọn dẹp ? Anh là một đàn ông, mặt phụ nữ luôn giữ hình tượng hảo. Anh , chỉ : “Được , đây.”
Mạch Mạch gì, chỉ chờ đợi về phần trăm hoa hồng.
Rất nhanh, sắp tới ngày học đại học .
Mạch Mạch tính toán lượng đồ ăn đóng hộp tự của . Vì cô về nước, lượng đồ ăn đóng hộp cùng một đợt đó, tính vẫn còn đủ.
Mạch Mạch về khu chung cư. Khi cô bước , kịp phòng, Vô Hạn đợi sẵn ở cửa.
Mạch Mạch hít mũi một cái, xe cô cố gắng với về chuyện mua đồ ăn đóng hộp, và Vô Hạn đồng ý.
Mạch Mạch cũng Vô Hạn là thể giữ bình tĩnh lâu.
Mạc Vô Hạn thì đến mức nhàm chán như , chỉ là mấy ngày nay thích sách, ngẩng đầu lên thấy Mạch Mạch đang sách, nên mới đồng ý về gấp để cô nghỉ ngơi.
Mạch Mạch , cô thẳng: Cô tiền tiêu vặt, mua quạt điện và đồ ăn đóng hộp.
Mạc Vô Hạn: Quạt thì , còn đồ ăn đóng hộp, sẽ mua.
Mạch Mạch: Không tiện lắm , tiền mà?
Mạc Vô Hạn: Ai tiền?
Mạch Mạch: Anh đang định thêm ở khu chung cư ? Sao tiền?
Mạc Vô Hạn: Làm thêm? Anh sẽ việc ở khu chung cư Thủy Nguyệt, hiện tại đang thực tập.
Mạch Mạch nắm chặt lon đồ ăn đóng hộp trong tay, giả vờ kinh ngạc: Đồ ăn đóng hộp nhỏ.
Mạch Mạch: Là cái loại xếp thành hàng . Vô Hạn thực căn phòng đó cũng cần trang trí gì nhiều, chỉ cần quét tường và sàn nhà là , , cô thể đó.
Mạch Mạch cũng theo về đó, về câu chuyện và địa chỉ của tòa nhà.
Mạch Mạch xong bật , cô : Tiền điện nước gas ở tòa chung cư đó đắt lắm mà?
Mạc Vô Hạn: Chỉ phép bật máy lạnh thôi, những chỗ khác thì . Chi phí đó là chi phí công cộng, chắc chắn sẽ tính toán kỹ.
Mạch Mạch: Anh gì thì cứ với nhân viên bán hàng , họ cho mã giảm giá ?
Lời Vô Hạn vọng đến từ thang máy đỉnh tòa nhà, : Anh là tự mua, cần mã giảm giá.
Mạch Mạch: …… Ngầu . Anh ? Anh chính là cái thể tạo âm thanh “ái da” đó , thật khó mà chọc .
Mạch Mạch: …… Không tiền bày đặt thế? Em chọn khu chung cư đó đấy.
Mạc Vô Hạn: Anh bày đặt, vốn dĩ ngầu .