Ám Muội Kiểm Soát - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:11:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiên trì cho đến bây giờ, cuối cùng cô cũng đợi ngày . Cô cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên, sẽ còn vầng hào quang của khác che lấp nữa.

Mạch Mạch tăng tốc, cả đoàn tới khu nhà ở dành cho nhà công chức, cô cũng gặp . Bố cô đang ở cơ quan, vì ai quản thúc cô cả.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Mạch Mạch: Mẹ nghỉ ngơi thật nhé, con đến trường báo danh , con sẽ ở ký túc xá của trường.

Mạch Mạch: Lần chắc hẳn sẽ vui. Con là một đứa trẻ ngoan, cần khác bận tâm nữa nhỉ?

Lúc Vô Hạn tắm xong, mái tóc ướt đẫm nước nhỏ giọt. Anh Mạch Mạch, hỏi: “Có chuyện gì cần giúp ?”

Mạch Mạch đáp: “Đương nhiên là .”

“Chuyện gì?” Mấy ngày Vô Hạn thức khuya nên chút quầng thâm mắt, nghỉ ngơi , đường tư duy chút bế tắc. (Chuyện gì mà) thể ăn ngon ?

Mạch Mạch thầm nghĩ: Quả nhiên gã chỉ hứng thú với chuyện ăn uống. Tâm trí chỉ dừng ở chuyện ăn, mấy kiếp cũng chỉ đặc biệt chấp với đồ ăn thôi.

Mạch Mạch đương nhiên đói, nhưng cô sẽ vì chuyện bằng con mắt khác.

“Ừm, đấy, tuy ưu tú, nhưng em cũng tệ. Hiện tại em là sinh viên đại học . Cái em cần là hào quang của một nào đó.”

Vô Hạn gật đầu, phản đối những lời cô . Cô chỉ đang cố gắng tranh giành cuộc sống của chính , sống hơn cho bản cô.

mà, em một việc cần giúp. Bây giờ em là sinh viên đại học, em cần phân loại bộ tài liệu học tập.”

Vô Hạn bình tĩnh, nhanh chóng gật đầu, : “Đây là chuyện nhỏ, sẽ giúp em sắp xếp.”

Vừa giúp đỡ, Mạch Mạch liền : “Anh cũng trường đại học mà, đăng ký trường nào, khi nào báo danh?”

Vô Hạn vốn định một câu “Anh nhiều như ”, nhưng nghĩ đến việc cô cần phân loại tài liệu để học, thực nếu thế sẽ khiến cô dừng tay.

Cô lập tức : “Trường đại học thi là Đại học Khởi nghiệp đúng ? Thế nhưng nhiều vẫn tình nguyện đến đó công.”

“Anh cũng tự nuôi sống bản chứ. Tất cả thứ trong nhà là tài sản cố định hằng năm của . Nghe quy tắc gia đình cấp tiền cho ngoài.”

Vô Hạn một nữa gật đầu, cảm thấy những gì cô lý, chắc chắn sai.

Không cô lấy thông tin từ , Mạch Mạch : “Lúc báo danh, em sẽ cùng .”

“Được.” Ánh mắt về phía lưng Mạch Mạch.

Cô gái đó, cô luôn lưng về phía .

Hai chỉ ở chung trong một gian nhỏ như , chẳng lẽ còn sợ sẽ chuyện gì ?

Mạch Mạch: (Lần ) nhất định hài lòng, cô nghĩ là một đứa con , cần khiến ai lo lắng.

“Ồ, .” Mạch Mạch bày tỏ sự thông cảm, cô gật đầu đồng ý thoải mái: “Em ứng phó thế nào .”

Kế tiếp, chính là đến trường báo danh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-219.html.]

--- Chương 117 ---

Hai dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, sáng sớm ngày hôm , Mạch Mạch theo Vô Hạn đến trường báo danh.

Mạch Mạch và Vô Hạn, cả hai đều là ngựa ô, kiếp họ báo danh cùng với cô.

Mạch Mạch cũng rõ khi cô báo danh xảy chuyện gì.

Mạch Mạch thầm nghĩ: Bây giờ Vô Hạn ở đây, an tâm .

Vô Hạn cũng cô cần đến nơi nào báo danh, mở một mẩu giấy, đó là địa chỉ trường, chỉ một địa chỉ nhỏ.

Mạch Mạch: Không đến chỗ nào để báo danh đây nhỉ?

Vô Hạn: “Nơi em báo danh là ký túc xá 26. Em mang hành lý qua đây, giúp em đặt .”

Mạch Mạch: Vô Hạn cũng ở ký túc xá 26.

.” Mạch Mạch vui vẻ, đầu : “Được .”

Hai xe riêng của Vô Hạn. Chiếc xe đó quá lớn, gần như chất cả cái nhà nhỏ của cô trong đó.

Mạch Mạch thấy ngại, cô cúi đầu thấp xuống, : “Xin , chiếm dụng quá nhiều gian của .”

Vô Hạn dường như thấy vẻ bối rối của cô, dáng cao lớn, thản nhiên : “Không , chỉ là một sự sắp đặt thôi, chúng là bạn bè.”

Mạch Mạch ngây , cô ngờ Vô Hạn họ là bạn bè.

.” Mạch Mạch vui, cô mang theo cả cái "nhà nhỏ" của theo. Vô Hạn luôn nghĩ rằng hai họ lớn lên cùng , cho nên mới giúp đỡ nhiệt tình như .

Cô tự nhủ trong lòng, thì cứ tạm thời thuận theo, dù sớm muộn gì cô cũng sẽ theo đuổi Vô Hạn. Cứ đặt cho một vị trí .

Vô Hạn cô cần báo danh ở , mở tờ giấy, đó là địa chỉ trường, chỉ là một địa điểm nhỏ.

Mạch Mạch: Không đến chỗ nào để báo danh đây nhỉ?

Vô Hạn: “Nơi em báo danh là ký túc xá 26. Em mang hành lý qua đây, giúp em đặt .”

Mạch Mạch: Vô Hạn cũng ở ký túc xá 26.

.” Mạch Mạch vui, đầu : “Được .”

Lúc , Mạch Mạch cũng chạy tới. Vừa thấy Vô Hạn, bà liền nở nụ , trêu chọc : “Chàng trai nhà lẽ cao lắm , nhưng , thể mua giày độn gót.”

Mạch Mạch: Mẹ lâu nhiều đến thế, Vô Hạn nhất thời cũng ứng phó kịp.

càng lúc càng hăng, Mạch Mạch vội vàng nắm lấy cánh tay Vô Hạn, đành kéo tới nơi mà . Coi như là đầu tiên gặp mặt, còn tưởng cô đang kéo Vô Hạn bỏ trốn.

Vô Hạn: “Đừng vội, mua đồ ăn.”

Loading...