Mạch Mạch cúi đầu tiếp tục sắp xếp: “Không cần , em thiếu gì .”
Vô Hạn cũng cố ý sắp xếp hộ cô.
Mạch Mạch cũng quấn quýt Vô Hạn nữa, đẩy sang một bên, tự chạy , để gì.
Mạch Mạch hỏi: “Vô Hạn, chơi game với em ?”
Vô Hạn ngẩng đầu lên, : “Chơi gì? Anh , con gái theo đuổi con trai thì nên quá chủ động.”
Mạch Mạch nhướng mày, cô từng điều ?
Hình như những cô gái cô quen , ai theo đuổi con trai bao giờ.
Mạch Mạch cũng mở rộng tầm suy nghĩ. Cô khả năng nấu nướng của khá , thể dùng nó để chinh phục trái tim Vô Hạn .
Vô Hạn nhanh chóng chấp nhận thái độ của Mạch Mạch, cả cũng còn căng thẳng nữa, thậm chí còn lén lút chạy bếp liếc một cái.
Trước khi ngủ, Mẹ Mạch Mạch hỏi thẳng Vô Hạn: “Ngày mai, cháu chở Mạch Mạch học nhé?”
Vô Hạn đồng ý: “Vâng, tiện thể cháu cũng đến trường luôn.”
Mẹ Mạch Mạch vui mừng, cuối cùng cũng đưa con gái đến trường.
Vô Hạn lái xe, quy định của trường là bộ thẳng đến khu vực đăng ký.
Mạch Mạch vốn quen tính lề mề, giờ bộ một vòng cũng chẳng lợi lộc gì, đành cam chịu vác vali ngoài.
Vô Hạn liếc mắt, bất đắc dĩ : “Em mang nhiều đồ thế gì? Nhà em ở , chẳng lẽ tìm kiệu khiêng em .”
Mạch Mạch lầm bầm: “Em mang nhiều . Anh xem em nên mang thêm vài đôi tất nữa , nhỡ giặt tất thì ?”
Vô Hạn đáp: “Em tự cân nhắc .”
Mạch Mạch thể hiện sự cứng rắn của : “Anh đừng thấy đồ của em nhiều, em thể đảm bảo suốt chặng đường đều sẽ thấy em.”
Vô Hạn chỉ liếc mắt, sang với Mẹ Mạch Mạch: “Cứ để cô . Cô chỉ là một nhân viên, cứ để cô tự do việc, . Đừng gây áp lực cho cô , về về cũng chỉ là một chuyến, sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Mẹ Mạch Mạch cũng yên tâm. Dù con gái cũng lớn, hơn nữa là nhân viên, như cô bé tự nhiên cũng sợ bắt nạt.
Vô Hạn : “Sau , nếu cô nghỉ học, cũng sẽ nghỉ nhanh.”
Mẹ Mạch Mạch cũng hiểu đạo lý . Trước đây bà luôn lo con gái ngoài bắt nạt nên mới ngăn cản con.
Mẹ Mạch Mạch : “Vô Hạn , là cháu giúp cô xem xem con bé thiếu thứ gì ?”
Vô Hạn: “Cháu xem , thiếu gì cả, những thứ cô tự chuẩn thì hơn thứ khác.”
Mẹ Mạch Mạch thể hiện sự mạnh mẽ của : “Tuy học thức, nhưng thể để con gái chịu ấm ức. , con gái theo đuổi con trai thì nên quá chủ động.”
Vô Hạn liếc một cái, : “Cô là một nhân viên, gì chuyện nên chủ động.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-214.html.]
Mẹ Mạch Mạch nghẹn lời, thầm nghĩ: Cái đúng thật, nếu vì công việc, Vô Hạn ưu tú như , con gái lấy cơ hội?
Mẹ Mạch Mạch bên cạnh, suy tính , cuối cùng vẫn nhét một bọc đồ tay Vô Hạn, rằng bên trong là đồ ăn đóng hộp tự .
Mẹ Mạch Mạch : “Đây là tấm lòng của cô. Bên trong là đồ ăn đóng hộp. Cháu ở trường đừng chê nhé, nếu ăn gì, cứ với cô một tiếng.”
Bà gửi gắm con gái cho Vô Hạn, lặng lẽ rời .
Mặc dù Mạch Mạch rời khỏi nhà, nhưng bóng lưng của , trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vô Hạn nhanh chóng nhận điều bất thường, đến bên cạnh Mạch Mạch, quanh : “Mẹ em , em nên về nhà thôi.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Làm thể, Mạch Mạch chờ đợi lâu , đây là đầu tiên cô .
Mạch Mạch lắc đầu: “Em về, em đến trường báo danh.”
Vô Hạn đầu , liếc hướng Mẹ Mạch Mạch , thấy bà xa mới thu hồi ánh mắt.
Mẹ Mạch Mạch cũng tâm tư của con gái. Trước đây bà cũng với con, nếu nhớ nhà thì cứ về, nhưng Mạch Mạch chỉ lắc đầu lia lịa, còn rằng cô cố gắng học tập, thể hiện thật .
Cuối cùng Mẹ Mạch Mạch vẫn rời . Bà con gái chịu ấm ức bên ngoài, nhưng bà thể cứ mãi ở bên con.
Mẹ Mạch Mạch cũng con gái thích Vô Hạn đến nhường nào. Nếu bà cứ giữ mãi, chỉ khiến con gái khó chịu hơn.
Trước khi , Mẹ Mạch Mạch còn đặc biệt lời cảm ơn với Vô Hạn.
Vô Hạn chỉ cô một cái, gì.
Mạch Mạch bóng lưng của , hốc mắt đỏ hoe.
Vô Hạn Mạch Mạch đang buồn, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô: “Em đến trường ? Anh đưa em .”
Mạch Mạch gật đầu: “Vâng, cảm ơn .”
Mạch Mạch vô cùng xúc động. Cô Vô Hạn với cô, nhưng cô đền đáp thế nào.
Vô Hạn đợi Mạch Mạch gì, liền trực tiếp kéo cô về phía trường học.
Mạch Mạch sát theo Vô Hạn. Cô Vô Hạn với cô, nhưng cô đền đáp thế nào.
--- Chương 107 ---
Đến trường, Mạch Mạch báo danh , cô phân ký túc xá 26.
Mẹ Mạch Mạch hỏi Vô Hạn: “Cháu cũng phân ký túc xá ?”
Vô Hạn lắc đầu: “Không ạ, cháu chỉ ở tạm thời một thời gian thôi.”
Mẹ Mạch Mạch chút thất vọng, nhưng nghĩ thì Vô Hạn ưu tú như , đương nhiên thể ở mãi trong ký túc xá .
Mạch Mạch cũng Vô Hạn thể ở mãi trong ký túc xá, cô chỉ Vô Hạn rằng cô cũng đang cố gắng.
Mạch Mạch với Vô Hạn: “Em cố gắng học tập vì , mà là vì chính em, là để giành quyền kiểm soát cuộc đời .”