Trong lòng tính toán từ lâu, Vô Hạn đành : Vậy cô đợi ở , xuống ngay đây, đừng chạy lung tung.
Cái giọng điệu , từ bao giờ mà quản cô .
Mạch Mạch . Những món ăn đó còn kịp phô bày sức hấp dẫn lớn hơn, chịu thỏa hiệp . Hơn nữa, việc đường sá thông thoáng, những thứ đó cũng liên quan gì nhiều đến .
Quãng đường của cô cũng bình thường, cô thể với tốc độ mà thường . Hoặc cô gật đầu, đưa ngón tay chỉ , : Hai mục tiêu của em là mua căn biệt thự đó, trung tâm thương mại xem quần áo.
Đôi mắt long lanh của cô thực chẳng tác dụng gì, cô thể ở . Dù , cô cũng tìm đến công viên công cộng, và con trai cô sẽ trường mẫu giáo quý tộc.
Mạch Mạch: Anh , lên trông thật đấy.
Vô Hạn: Cô đang gì đấy? Càng lúc càng quá đáng .
Mạch Mạch: Em thật mà, đang chỉ ai đấy?
Vô Hạn: Cô.
Mạch Mạch , : Vậy là em vốn , em như thế , chẳng ai gì cả.
Vô Hạn để ý tới, rõ ràng là lười trả lời.
Mạch Mạch: Vậy chúng ăn một bữa lớn , ăn gì ?
Vô Hạn đang trầm ngâm: Cô đang gì ? Sao đột ngột chuyển sang chuyện ăn uống ?
Mạch Mạch: Nhà tiên tri thế.
Vô Hạn ngơ , cái gì mà nhà tiên tri thế?
Mạch Mạch: Nhà tiên tri bừa , đó là kết tinh của vạn sự đổi. Lần nào cũng trúng. Mà những điều cô , em thành công .
Vô Hạn: Nhà tiên tri của cô đồ ăn gì ?
Vô Hạn: cho cô , cô đừng , theo đó!
Mạch Mạch: Anh đồng ý , đừng chối chứ.
Vô Hạn quả thật động lòng, : Vậy giờ ? Đi dạo một lát nữa nhé.
Mạch Mạch: Em ngay lập tức, em đói .
Vô Hạn: Đi ăn bữa lớn. Mạch Mạch: Anh chắc chứ?
Vô Hạn: là ăn chực . , nghĩa là mời, cô đừng nghĩ nhiều.
Mạch Mạch: Vậy em sẽ khách sáo .
Vô Hạn: Ai cho cô khách sáo? Dù là mời khách, cô cũng giữ tiêu chuẩn chứ. Không lẽ mấy quán ăn vỉa hè mười tệ là no, như thế thì mất mặt quá.
Mạch Mạch: Ai , ai mời, tiêu chuẩn gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-207.html.]
Vô Hạn nghẹn , chỉ : mời, đương nhiên thật ngon.
Mạch Mạch: Nếu là mời khách, em ngoài đây. Vô Hạn xuống xem một chút , lát nữa chúng sẽ khởi hành.
Vô Hạn: sẽ xuống xem, để cô yên tâm cùng .
Mạch Mạch gãi đầu, tâm trạng . Anh là một lời cho lắm. Lát nữa xe sẽ dừng cổng biệt thự, sẽ ngoài , để cô dạo một chút.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, cô lên xe.
Mạch Mạch: Hiện tại ở cổng trường đại học, giáo viên vẫn trở vị trí việc .
Cố Thu cảm thấy mặt nóng bừng, nghiêng đầu Quý Tư bên cạnh, : "Không bảo rửa tay ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Quý Tư khựng một chút, nghiên cứu vẻ mặt đó của . Ở trường, nhiều thứ quá cầu kỳ như .
"Càng ngày càng kỹ tính, kiến thức càng nhiều thì càng trở nên giản dị ."
Cố Thu cho rằng đang chuẩn đồ ăn khẩn cấp cho kỳ thi cuối kỳ. Cô phản ứng , chỉ siết chặt nắm đấm: " ngủ đây."
Lần phòng thi, cô cũng đang nướng thịt. Lần cuối cùng cô cũng hiểu rõ bản , cô ngẩng đầu lên thấy Quý Tư đang , ánh mắt chợt lóe qua.
"Ồ," Quý Tư lập tức xác nhận, với ánh mắt của cô, quả nhiên cô chút khác biệt.
Cố Thu lắc đầu ngay lập tức, cô nãy đang suy nghĩ. Khi Quý Tư , đầu cô cúi xuống cũng chút lay động.
" nghĩ, mấy ngày nay sống thế nào?" Cố Thu giấu giếm, lấy từng miếng cánh gà nhỏ chuẩn khỏi lò nướng, từng cái một.
"Trường căng tin mà." Anh một câu nhàn nhạt, mở lò nướng và : " ăn ."
Quý Tư nhắc đến đồ ăn liền cảm thấy buồn , nhưng cũng tiện thêm gì. Anh xoa xoa mũi, đưa tay ấn nhẹ lên đầu cô.
" cũng ngủ đây. Đống đề thi của còn sắp xếp thành tài liệu, sợ đến lúc thi quên hết kiến thức trong đó ?"
Cố Thu nghĩ thầm trong lòng, giờ cô một bức thư điện tử, bên cạnh cô lẩm bẩm: "Câu đầu tiên, Cố kính mến, hôm nay ngủ ngon."
--- Chương 111 ---
Cố Thu đang sắp xếp hàng đống kiến thức, thời gian chuẩn đủ.
Giáo viên trong lớp học lúc nào cũng thể ngửi thấy mùi thịt nướng. Việc học là thể bỏ qua, gì cũng vô ích.
Cố Thu trong một phòng học trống, dựa bệ cửa sổ đợi Quý Tư . Cô mặc một chiếc váy trắng. Cô chắc liệu quần áo của hợp với môi trường học đường , chiếc váy cô mặc ba năm.
Quý Tư bước khỏi lớp, đùa với bạn cùng lớp, phát hiện Cố Thu ngay lập tức.
Cố Thu đang do dự nên gọi , ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Quý Tư, quả nhiên là nướng thịt.
Quý Tư cũng thấy cô, nhận cô, nghiêng đầu với trai đang đan tay với bên cạnh: " học đây."
Cố Thu theo bản năng thấy thừa thãi, cô hỏi tại , cũng tiện nhiều, vội vàng im lặng chăm chú chiếc váy bệ cửa sổ.
Quý Tư thì thấy vấn đề gì, theo ánh mắt cô, cô vẻ thích chiếc váy ?