Duy Duy: "Hay là... giúp kiếm ít đồ ăn vặt? chỗ trứng gà bán."
Vô Hà: "Không cần , còn sách nữa."
Duy Duy: "Vậy, dạo phố ?"
"Không , chỉ học thôi."
"Tí nữa chúng sẽ ngủ chung, thấy thoải mái ?"
Vô Hà: "... đất ."
Duy Duy: "Giường của là giường tầng, chúng mỗi ngủ một tầng."
Vô Hà: "Giường tầng... chỉ một cái thôi ?"
Duy Duy: "Phải, nhưng nó rộng lắm, đủ cho hai chúng ngủ."
Vô Hà: "Vậy thì... thể chen chúc như thế ?"
Trước đây, khi chuẩn thi đại học, Duy Duy và Vô Hà luôn học tập sự giám sát của Hồng Mai. Cả hai phòng đều dùng chung lối , khu rửa mặt riêng, nhưng phòng của họ chỉ là một căn buồng nhỏ ngăn , hơn nữa nơi hai ở thực tế cùng một cấp độ. Mặc dù Duy Duy bao giờ những lời ngợi khen Vô Hà, cũng bao giờ gây bất kỳ sự phiền phức nào.
Vô Hà những điều .
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của luôn chằm chằm, và mỗi chuyện, đến việc bài tập của cũng cần .
Duy Duy cố gắng kìm nén với Vô Hà: "Phòng của bàn, tối bài tập ở ?"
Vô Hà đương nhiên là hiểu ý , nhưng vẫn cố ý : "Cậu tối bài tập, chẳng là quá muộn ?"
Vô Hà chớp mắt: " đang xem bài tập của , sẽ chép nó ."
Cậu chấp nhận nữa, liền đưa đề nghị của : "Chúng cần ngủ sớm hơn một chút."
Vô Hà : "Không cần thiết chú ý đến thời gian của khác gì. nhiều kiên nhẫn như ."
Duy Duy nên lời.
Cậu nên tự xem bài tập của một chút mới .
ps: dịch hết bài tập của , Duy Duy còn gì nữa đây?
--- Chương 13 ---
Nửa đêm, một trận gió lớn nổi lên.
Không là do ai đó tháo gỡ phần mái hiên, gió thổi mạnh mẽ trong đêm, tạo những âm thanh rầm rầm. Duy Duy đ.á.n.h thức, nhưng Vô Hà ngủ say, hề ảnh hưởng.
Cậu cái trần nhà xập xệ của căn buồng đang ở. Màu sắc tối sầm, lẽ là một màu trắng kem xuyên thấu, sáng sủa, nhưng hiện tại như .
Cậu liệu căn phòng của tốc mái , và đang lo lắng về những bức thư của gửi về, tính toán lúc nào thì nên về nhà để tìm chúng.
Sáng hôm , Vô Hà tổng hợp .
Duy Duy vẻ gì là vội vàng, nhưng cố ý cô từng chút một, khiến cô thể giả vờ như gì xảy .
Duy Duy tự nhủ trong lòng: " chỉ là đang thừa nhận công sức của thôi, gì mà dám ?"
"Sao, như , đang đòi đền bù ?"
Vô Hà nhíu mày, : "Cậu đang ghen tị với sự chăm chỉ của ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-muoi-kiem-soat/chuong-19.html.]
Duy Duy cũng gì, ngày nào cả hai cũng gặp như thế , khu vực rửa mặt và chịu nhường đường cho qua.
Vô Hà: "Mau tránh , định đây cản đường bao lâu nữa?"
Duy Duy chỉ tay bài tập của cô: " dịch xong hết , chỉ còn là thôi."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hà hờ hững liếc mắt về phía cửa sổ: "Bài tập của liên quan gì đến ?"
"Sao liên quan?"
"Sao, tóm tắt hết các ý chính , lẽ nào vui ?"
Vô Hà gật đầu: " dịch xong hết bài tập ."
Duy Duy: "Vậy thì , xong chuyện , chúng ăn thôi."
Sau khi thống nhất các vấn đề, tâm trạng của cả hai đều , họ bắt đầu bộ về phía căn tin.
Vô Hà: "Vậy thì, rốt cuộc vui ?"
Duy Duy: " đang về chuyện tối nay chúng sẽ mở tiệc ăn mừng."
Chuẩn mở tiệc ăn mừng lớn như , lẽ mấy cũng sẽ để tập hợp.
Duy Duy thấy bữa ăn mà Vô Hà đang cầm, một cái bánh bao và một bát cháo mùi vị gì, liền hỏi: "Cậu ăn cùng ?"
Duy Duy: "Nếu cùng, sẽ vui hơn nhiều đấy."
Đây cũng là đầu tiên cô khác mời.
Vô Hà nắm chặt nắm tay, giả vờ quan tâm: "Không cần ."
Duy Duy bỏ cuộc, cúi đầu cô.
Vô Hà ngẩng đầu lên trời, bên ngoài sân đang gió thổi vù vù, cô nhịn mà hỏi thêm một câu: "Cậu vui ?"
Duy Duy: "Đương nhiên là vui. Đây là công sức của chúng mà."
Anh thở dài: "Chúng là bạn cùng nhà, cùng vượt qua khó khăn."
Vô Hà nên gì, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Duy Duy nắm lấy cánh tay cô, kéo cô căn tin, cô với ánh mắt đầy thâm tình.
Vô Hà tự điều chỉnh bản , lắc đầu: "Vậy thì thôi."
Duy Duy: "Tối nay ngủ ngon nhé, đừng căng thẳng quá."
Vô Hà cố gắng giữ vẻ cứng rắn: "Không cần lo lắng cho ."
Duy Duy cô cho tức giận, chỉ thầm, : "Tốt thôi, sẽ để cho tự ngủ một ."
Duy Duy im lặng một lúc, đó thêm vài câu để an ủi cô.
Vô Hà hổ đầu , bước nhanh về phía .
Khi đến lớp, Vô Hà dám ngẩng đầu lên, sợ sẽ thấy vẻ mặt trêu chọc của .
Lúc Thúy Phương đến, cô đang Vô Hà với một ánh mắt khó hiểu, chỉ một câu: "Cậu cũng học cách trốn học ?"
Vô Hà: " ngoài núi một chút."