nghĩ Hứa Anh Tư chắc  lâu  ngủ ,  đồng hồ thấy  là một giờ chiều, cô  vẫn   giường.  
 
"Minh Châu."  
 
"Minh Châu."  
 
"Minh Châu..."  
 
Cô gọi tên , nhưng  chẳng hiểu vì .  
 
Nếu cô     , chắc chắn sẽ hỏi: “Minh Châu, chị   ?"  
 
 sẽ : "Anh Tư, em    biển, em  bao giờ  thấy biển."  
 
"Biển  xanh, trời  xanh, gió thổi qua  em mà cảm giác như  bay lên."  
 
"Trên bờ biển  vỏ sò,  đá ngầm,  những đứa trẻ chơi đùa,  cặp đôi  dạo, nhưng em   một ,   em sẽ dẫn Anh Tư và Bình An !"  
 
Nếu   thể  ,  sẽ ôm cô   nữa.  
 
Nếu  thể.
 
14
 
Hứa Anh Tư ngủ một ngày một đêm.  
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 cũng  suốt một ngày một đêm, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi,     thể ở lâu nữa.  
 
Cô  tỉnh dậy, như thể  thứ  từng xảy .  
 
Và xác của   chuẩn   hỏa táng.  
 
Cô   mua cho  một mảnh đất nghĩa trang.  
 
Nó  ở một nơi  yên tĩnh, phong cảnh  . 
 
Đó là nơi cô  dẫn  đến để gặp  cô .    rằng   khi  ch/ết,    chôn ở đây.  
 
Giờ thì cô   chôn  ở đây .  
 
Vẫn  vui.  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/am-ba-muoi-do/c15.html.]
 
Một ngày nữa, cơ thể    đựng trong một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp  .  
 
Trên đó  hình sóng biển. 
 
Và hôm nay,    đến,   một tấm đá,  đó là gương mặt  đang .  
 
Sau đó, ba dẫn theo Gia Hạnh, dù  mấy vui vẻ. Mẹ  xa, cổ vươn dài  về phía  nhưng  thể đến gần.  
 
   nhiều bạn, nhưng chị cảnh sát và bà chủ nhà đều đến. 
 
Bà chủ nhà lau nước mắt, lấy từ hộp giữ nhiệt một bát mì,  đó  hai quả trứng chiên.  
 
Là hai quả.  
 
  thấy hai quả trứng chiên mà .  
 
  bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng hôm nay,  ngày thứ bảy kể từ khi  ch/ết,   nhận  hai quả trứng chiên.  
 
Hai quả trứng chiên và một bát mì trường thọ.  
 
"Đứa trẻ tội nghiệp,   ch/ết  ngày sinh nhật..."  
 
"Cái tên tài xế ch/ết tiệt!"  
 
Bà chủ nhà xoa tay lên bia mộ, bà lão   về  cảnh của .  
 
Chỉ  Hứa Anh Tư và chị cảnh sát nghĩ cách, bà chủ nhà  già , sợ nếu  ngay sẽ  chịu nổi.  
 
"Thằng tài xế nào? Châu Bảo Nhi    móc hết ruột ..."  
 
Gia Hạnh lên tiếng,  mỉa mai.  
 
Bà chủ nhà ngẩn , nước mắt lăn dài, lăn qua những vết nứt thời gian, rơi xuống nền gạch xanh.  
 
Lúc còn sống bà chủ nhà   với , chỉ là   thể nhớ  , ký ức mờ nhạt, nhưng   thể cảm nhận  nỗi buồn sâu sắc của bà lão, nó giống như nước biển tràn ngập, nhấn chìm .
 
Hứa Anh Tư cuối cùng  kiềm chế , tiến lên tát Gia Hạnh một cái.  
 
"Biến !"