Ông Vương  giọng  lớn,  lẽ vài tỷ trong mắt ông  chỉ là con  nhỏ.
   ý kiến.
Đến trang viên, hai hàng  hầu   sẵn, nhiệt liệt chào đón .
  tòa trang viên rộng lớn đến mức thái quá, thực sự há hốc mồm.
Đây là cung điện hoàng gia ?
“Tiểu thư,   cô vẫn  quen với  phận mới, nên  sẽ   phiền cô ở đây.” Ông Vương giúp  đặt đồ đạc xuống,  lấy  một chiếc ví da nhỏ.
  , bên trong   ít đồ.
“Đây là thẻ đen kim long của ngân hàng Kim Hàng, hạn mức một trăm triệu, để cô tiêu vặt tháng .”
“Đây là chìa khóa xe, tổng cộng bảy chiếc, tương ứng là Ferrari, Bugatti, Maserati... trong gara ngầm...”
“Đây là thẻ vàng Tổng giám đốc tập đoàn Phong Hoa, tập đoàn lớn nhất thành phố ,  thể giúp cô nhận diện  phận, khi nào rảnh rỗi cô cứ tùy ý đến Phong Hoa xem xét.”
Ông Vương cho  xem hơn chục món đồ,   mà còn  kịp hiểu hết.
 vội   cần giới thiệu nữa,  sẽ tự từ từ nghiên cứu.
Ông Vương   nhiều nữa, dặn dò tất cả  hầu chăm sóc  thật   rời .
 chọn một căn phòng để ở, thật sự cảm thấy như đang sống trong cung điện hoàng gia, bên ngoài còn  một đám lớn “cung nữ” chờ đợi   lệnh.
Thật  tự nhiên chút nào.
Lúc , cô bạn  Đóa Đóa của  gọi điện thoại đến.
Đóa Đóa là bạn cùng phòng đại học của , hiện đang bôn bố khắp nơi thực tập, cứ dăm bố bữa  than thở với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-ma-khong-phai-la-thien-kim-that/4.html.]
 cứ nghĩ Đóa Đóa  gọi đến để than thở, ai ngờ cô   mở miệng  vội vàng hỏi: “Nhược Khê,   đuổi  khỏi nhà ? Ôi trời ơi,    phú nhị đại !”
 sửng sốt một chút: “Sao   ?”
“Có một cô gái  group đại học của chúng , hình như là nhờ giáo viên kéo . Cô   là em gái , thứ hai tuần   tổ chức tiệc sinh nhật, mời tất cả chúng  đến.”
Đóa Đóa  sơ qua.
Cô gái đó  chỉ  là em gái , mà còn úp mở bóng gió chuyện   đuổi  khỏi nhà.
Trong lòng  bốc hỏa, Chu Khả?
Cô    điên  !
  rời khỏi nhà cô  , thế mà cô  còn tìm đến bạn học đại học của  để gây chuyện?
 trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Tử Phong.
Chu Tử Phong  máy, hỏi   chuyện gì.
“Bảo Chu Khả  điện thoại!”  tức giận đùng đùng, cực kỳ khó chịu việc Chu Khả nhúng tay  cuộc sống đại học của .
“Chị Nhược Khê,   ạ?” Chu Khả  máy, hình như còn tránh xa Chu Tử Phong .
“Cô   gì?”  chất vấn cô .
Cô   khúc khích: “Chị Nhược Khê,   trải nghiệm cuộc sống của chị mà, cuộc sống của chị vốn dĩ  thuộc về , bao gồm cả trường đại học của chị nữa.
“Chắc chị  nghĩ là  sẽ tha thứ cho chị  nhỉ? Chị hưởng thụ tất cả của ,  vỗ m.ô.n.g bỏ  là xong ?”
Cô    nữa, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Không,  ! Bố   yêu chị,  trai  chiều chị, còn  bạn bè chị đối xử  với chị,  sẽ cướp  tất cả!”
“Cô  điên ?”  tức điên lên, cái     tâm lý vặn vẹo  ?
“Ha ha    bệnh,  chỉ là giận thôi, bố     còn lén lút  thút thít vì chị,  trai   xóa  điện thoại của chị, thậm chí cả bảo mẫu cũng còn hỏi khi nào chị về nhà ăn cơm, chị  hiểu  hận đến mức nào ?”