Cố Nghi giật mình quay lại, quả nhiên là Tiêu Diễn. Hôm nay hắn không búi tóc, chỉ dùng dây lụa đen buộc lại, trên người khoác một bộ thường phục màu đỏ tươi thêu chỉ vàng hình rồng, cổ áo lót lớp lông trắng tinh, tay áo hẹp màu đen, thắt lưng đeo ngọc đái, đôi mày kiếm sắc sảo, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
Vụ gì đây? Sao hôm nay hắn lại đẹp trai thế này chứ!
Nhưng Tiêu Diễn lúc này đang cau mày, mắt lướt nhanh qua từng hàng chữ của quyển sách mỏng trong tay. Cố Nghi thấy vậy, lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an, cô gượng cười, nói: “Tham kiến bệ hạ, hôm nay bệ hạ thật là anh tuấn!”
Tiêu Diễn không thể tin nổi những gì hắn vừa đọc, liền ngẩng đầu nhìn Cố Nghi, hỏi: “Thường ngày nàng thường đọc loại sách này à?”
Cố Nghi cười khan hai tiếng, vẻ mặt đáng thương nói: “Thần thiếp chẳng phải bị thương ở chân sao, chỉ đọc cho qua ngày thôi, chứ không coi là thật!”
Tiêu Diễn cố nén lại ý muốn xé cuốn sách, tùy tiện vứt lên bàn rồi trách cô: “Đam mê mấy thứ mất chí tiến thủ.”
Cố Nghi cười giả lả: “Thần thiếp xin lĩnh giáo lời dạy của bệ hạ.” Ngừng lại một chút, cô nhớ đến lần dạy dỗ lần trước, liền hỏi: “Bệ hạ có dùng trà không? Thần thiếp sẽ sai người dâng trà.”
Tiêu Diễn phất tay, nói: “Không cần, trẫm đến là để đưa nàng xuất cung dạo chơi.”
Cố Nghi ngạc nhiên: “Xuất cung? Đi đâu ạ?”
Tiêu Diễn từ tốn đáp: “Ở phía tây Kinh thành cũng có một khu vườn xây trên sườn núi, mùa đông đến đó ngắm tuyết, cảnh đẹp vô cùng.”
Nghe vậy, Cố Nghi mới mơ hồ nhớ ra, lúc ở biệt cung Ô Sơn, Tiêu Diễn hình như đã nhắc đến việc sẽ đưa cô đến khu vườn đó để ngắm tuyết. Cô chớp mắt hỏi: “Là hôm nay sao? Đi cùng ai thế ạ?”
Đây là tình tiết không có trong sách.
Tiêu Diễn bật cười: “Chính là hôm nay, Cố Tiệp dư sẽ đi cùng trẫm.”
Chỉ có mình cô à? Cố Nghi thoáng động lòng, nhưng lời cảm ơn lại không thể thốt ra được.
Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của cô, trầm giọng nói: “Chỉ đi một ngày thôi, tối nay sẽ trở về.”
Cố Nghi gật đầu: “Thần thiếp… sắp xếp một lát đã.”
Đào Giáp không có ở đây, lúc này cô cũng không muốn gọi người khác, đứng dậy lấy một chiếc áo choàng mà cô đã mặc khi ngắm tuyết buổi sáng.
Nghĩ rằng có thể phải leo núi, cô liền với tay lấy cây gậy chống làm bằng gỗ hoa lê.
Tiêu Diễn lại nói: “Không cần mang gậy theo.”
Cố Nghi “Ồ” một tiếng rồi đặt gậy xuống.
Ra khỏi Hà Lạc điện mới biết trước cửa đã đậu sẵn một chiếc xe ngựa màu đỏ.
Tiêu Diễn bế cô lên xe trước.
Cố Nghi ngồi lên tấm đệm mềm trong xe, ngập ngừng nói: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”
Xe đi thẳng ra khỏi cung, hướng về phía tây.
Cố Nghi hơi vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, sau khi ra khỏi thành, tuyết dường như rơi dày hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-98-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Bệ hạ, khu vườn đó có xa không?”
Tiêu Diễn tựa vào vách xe, nhìn cô tò mò ngó ra ngoài: “Sắp tới rồi.”
Cố Nghi gật đầu, rồi lại ngả người về phía cửa sổ xe ngắm cảnh tuyết bên ngoài.
Tiêu Diễn đột nhiên hỏi: “Nàng rất thích ra ngoài cung à?”
Cố Nghi quay đầu nhìn Tiêu Diễn, thấy khuôn mặt hắn có ý cười, liền gật đầu nói: “Thần thiếp thích bên ngoài cung, tự do tự tại. Cảnh trong cung đều đã ngắm hết rồi.”
Tiêu Diễn lại hỏi: “Cảnh ở Phủ Châu có khác với ở Kinh thành không?”
Tim Cố Nghi chợt thắt lại, đáp qua loa: “Một Nam một Bắc đương nhiên là khác.”
May mà Tiêu Diễn không tiếp tục hỏi khác thế nào.
Tuyết dần ngừng rơi, con đường phía trước bắt đầu lộ ra một tiểu viện với tường trắng và ngói đen dựa lưng vào vách núi, thanh tịnh và yên bình. Nhưng nhìn quy mô, có vẻ không phải là vườn thượng uyển của hoàng gia.
Thấy Cố Nghi tỏ vẻ nghi hoặc, Tiêu Diễn cười nói: “Đây là biệt viện của trẫm khi còn là vương gia.”
Cố Nghi khẽ đáp: “Thì ra là vậy.”
Chẳng trách hôm nay hắn xuất cung mà không mang theo nhiều cung nhân.
Cố Nghi thấy hắn xuống xe trước, đứng ở phía trước xe mà không di chuyển.
Cố Nghi gọi: “Bệ hạ?”
Nhường đường xíu được không…?
Tiêu Diễn ngước nhìn đỉnh núi: “Lúc này cảnh tuyết rất đẹp, chúng ta lên núi đi.”
Vừa dứt lời, một thị vệ bên cạnh đã đưa tới cho hắn một chiếc áo khoác lông đen.
Lên núi bằng cách nào?
Cố Nghi ngước nhìn ngọn núi, thấy nó rất cao, bản thân cô lại không tiện đi lại. Cô vừa định lên tiếng thì nghe Tiêu Diễn nói: “Nàng lên đây, trẫm cõng nàng.”
Cố Nghi không dám nhúc nhích.
Tiêu Diễn quay đầu lại, nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Cố Nghi lúc này vẫn đang đứng ở đầu xe, chỉ cần hơi cúi người xuống là đã có thể nằm lên lưng Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn đưa tay đỡ lấy hai chân cô, cung nhân liền khoác chiếc áo lông đen lên người Cố Nghi.
Nhìn từ xa, trông như Tiêu Diễn đang cõng một quả cầu lông tròn trịa, chiếc áo lông đen dày hơn nhiều so với áo choàng của cô.
Cố Nghi áp má vào vai Tiêu Diễn, đường viền được thêu bằng chỉ vàng chạm vào má cô, hơi lạnh.
Mê Truyện Dịch