Màu sắc vết sẹo đỏ nâu xen lẫn, trông thật sự không đẹp. Dù Hồ Y chính đã bốc cho cô thuốc mỡ trị sẹo, nhưng cô cảm thấy vết sẹo này chắc chắn sẽ lưu lại vĩnh viễn. May mà vết thương ở trên chân, bình thường cũng không có ai nhìn thấy. Chỉ là theo quy củ trong cung, cơ thể có sẹo thì không được diện kiến hoàng thượng, có vẻ sau này cô sẽ không còn được hầu hạ hoàng thượng ngủ nghỉ nữa…
Trong lòng Cố Nghi bỗng có một cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng. Cặp đôi chính thức trong truyện đã bắt đầu bước vào tuyến tình cảm rồi, cô không thể để mình nuôi dưỡng bất kỳ vọng tưởng nào không nên có với Tiêu Chó nữa, cô phải kiên trì đi đến hết tình tiết câu chuyện, rồi vui vẻ xuất cung để làm một quý bà giàu có hạnh phúc!
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Đào Giáp cầm một khay gỗ đen bước vào tẩm điện, tươi cười nói: “Ti sức ti vừa gửi cho Tiệp dư một đôi găng tay thêu.”
Găng tay?
Cố Nghi nhìn sang, quả nhiên trên khay có đặt một đôi găng tay lụa màu xanh trà, trên đó thêu đơn giản hai nhành mai trắng, trông rất mượt mà, nhưng găng tay không có ngón, chỉ có một dải lụa màu trắng buộc ở cổ tay.
Nếu không được bảo trước là găng tay thì cô còn tưởng đó là hai cái túi nữa!
Cố Nghi thử đeo đôi găng tay vào, nhờ Đào Giáp giúp cô buộc dải lụa ở chỗ cổ tay lại, quả nhiên trông như cô đang đeo hai chiếc túi vải hình bán nguyệt lên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể thò đôi tay tròn vo ra ngoài…
Gu thẩm mỹ kỳ quái gì thế này!
Đào Giáp nhìn cảnh ấy cũng không nhịn được cười: “Đúng là một đôi găng tay kỳ lạ!” Đôi mắt cô ấy sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì: “Chắc là… để ngăn Tiệp dư mấy ngày này cào vào vết thương nên mới đặc biệt làm như vậy. Không ngờ Thái Y viện lại chu đáo đến thế, còn dặn dò Ti sức ti làm ra đôi găng tay này nữa!”
Trong lòng Cố Nghi khẽ rung động, cố kìm lại nụ cười sắp hiện lên nơi khóe miệng, rồi thuận thế nằm xuống giường: “Nếu đã là tâm ý của Thái Y viện thì tối nay cứ đeo ngủ vậy.”
Thấy Cố Nghi nằm yên, Đào Giáp nhẹ nhàng thổi tắt nến trong điện, cẩn thận bước ra ngoài.
Cố Nghi đeo đôi găng tay vào, nửa đêm vẫn không ngủ được. Cô nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ chạm khắc qua màn trướng bằng lụa xanh, tâm trí cứ trôi nổi với những suy nghĩ m.ô.n.g lung.
Cô tự hỏi lòng mình, Tiêu Chó đối xử với cô thực ra cũng rất tốt. Dù sau này có xuất cung, có lẽ… thỉnh thoảng cô vẫn sẽ… nghĩ đến hắn.
Nhưng cô không biết đến lúc đó, khi Tiêu Chó cùng nữ chính sống hạnh phúc bên nhau trọn đời trọn kiếp thì liệu hắn có còn nhớ đến phi tần từng được hắn sủng ái trong hậu cung hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-97-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi đặt hai cái tay tròn lên ngực, chậm rãi xoay người, bắt đầu buồn bã suy nghĩ.
Một ngày nào đó, khi Tiêu Chó đã già nua, bỗng nhớ lại thời còn trẻ từng sủng ái một Tiệp dư. Khi ấy, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, hắn âm thầm nghĩ: có lẽ đã có vài khoảnh khắc, hắn thật sự thích cô…
Cố Nghi thở dài, như vậy là đủ rồi…
Sau khi tưởng tượng xong màn tình cảm đau buồn của Tiêu Diễn, Cố Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ngày đầu tiên của tháng mười một, kinh thành đột ngột đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Cả đất trời phủ kín trong một màu trắng tinh, tuyết rơi trên mái ngói vàng tường đỏ, tạo thành những mảng trắng đen đan xen. Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống không ngớt, nhưng bầu trời vẫn trong xanh, mây trắng trôi lơ lửng.
Cố Nghi khoác một chiếc áo choàng xanh thẫm viền lông, tay cầm lò sưởi nhỏ bước ra ngoài ngắm tuyết, Đào Giáp che ô theo sau cô. Cố Nghi để ý nhìn tay cô ấy, thấy vết sưng đỏ dường như đã giảm đi đôi chút. Do chân còn đau nên Cố Nghi không đi xa, chỉ chậm rãi dạo quanh bức tường đỏ bên ngoài Hà Lạc điện.
Đào Giáp tinh nghịch nói: “Chờ khi tuyết rơi dày hơn, Tiệp dư có thể đắp người tuyết, còn có thể gọi người mang băng điêu khắc đến chơi nữa.”
Cố Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến món thịt cừu béo bở. “Bây giờ cũng vào mùa rồi đúng không? Có thể ăn lẩu cừu rồi nhỉ?”
Đào Giáp cười khúc khích: “Nô tì sẽ đi hỏi nhà bếp hôm nay xem có thể làm lẩu cừu không?”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi vui vẻ: “Tuyết cũng đã ngắm đủ rồi, chúng ta trở về điện thôi, ngươi có thể tranh thủ đi hỏi sớm chút.”
Hai người vừa quay về Hà Lạc điện, Đào Giáp liền đi thẳng đến nhà bếp. Trong lúc chờ đợi món thịt cừu béo bở, Cố Nghi chẳng biết làm gì nên lấy sách ra đọc, vẫn là cuốn “Hòa Thượng Phong Nguyệt”.
Tiêu Diễn đến không một tiếng động, cung nhân được hắn ra hiệu im lặng, vì vậy không ai thông báo.
Cố Nghi đang ngồi trên ghế tựa, bên cạnh là lò than hồng, cô đang đọc đến đoạn cao trào thì quyển sách bị người từ phía sau rút khỏi tay.