Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 91: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:47:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đức phi vừa rời đi, các phi tần khác cũng tản dần, ai về cung nấy.

Cố Nghi chống gậy đi về phía kiệu, nhưng Triệu Uyển nhanh chóng bước tới, gọi: “Tiệp dư.”

Cố Nghi quay đầu lại thì thấy là cô ấy, mỉm cười: “Sao thế?”

Triệu Uyển thấy cô bước đi vẫn còn chậm chạp, lộ vẻ lo lắng, nói: “Hôm nay Tiệp dư đứng khá lâu, chân chắc chắn không thoải mái. Thần thiếp chỉ có một câu muốn nói, nói xong sẽ không làm phiền Tiệp dư nữa.”

Cố Nghi gật đầu, ra hiệu bảo cô ấy nói.

Triệu Uyển cúi đầu hành lễ: “Hôm nay trong trận đánh bóng, A Uyển đã nhờ cậy rất nhiều vào Tiệp dư. Số tiền thưởng mà Hà Lạc điện nhận được, thần thiếp xin dâng hết cho Tiệp dư.”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi kinh ngạc: “Việc này… e rằng không ổn đâu…” Một nghìn lượng bạc trắng tinh, cô cũng không tham đến mức đó, chia hai tám cũng đã đủ rồi!

Triệu Uyển lại cúi đầu: “Đó là tấm lòng của A Uyển, nếu Tiệp dư không nhận, A Uyển chỉ còn cách quỳ trước cửa Hà Lạc điện.”

Cố Nghi hơi há miệng, cô tin nữ chính thật sự sẽ cứng đầu làm như vậy. Vì thế cô không từ chối nữa: “Được rồi, nếu đó là tấm lòng của cô thì ta sẽ nhận. Sau này ta sẽ tìm xem Ti bảo ti có món gì mới thì sẽ tặng cô một món.”

Dù gì thì nữ chính cuối cùng cũng nắm cả thiên hạ trong tay, thứ gì mà không có đâu. Một nghìn lượng bạc với cô ấy chẳng khác gì muối bỏ bể, nhưng với Cố Nghi – người đang mong xuất cung làm phú bà thì đây chính là vốn khởi nghiệp quý giá!

Triệu Uyển thấy cô đã đồng ý, bèn cúi người cáo lui.

Khi Cố Nghi đã ngồi trong kiệu thì nghe thấy Đào Giáp đứng bên ngoài thì thầm: “Triệu Mỹ nhân có ý gì đây chứ, chẳng lẽ muốn gán cho Tiệp dư tội danh hà khắc để rồi đi tố cáo với hoàng thượng chăng?”

Cố Nghi chỉ cười: “Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Cô cũng chẳng bận tâm đến những lời vu khống vô căn cứ.

Chiều hôm đó, hoàng đế lại ban cho Triệu Mỹ nhân cả bộ gậy đánh bóng nạm ngọc. Triệu Mỹ nhân của Hà Lạc điện lập tức trở nên nổi tiếng.

Đào Giáp thấy Cố Nghi không có việc gì làm, lại nằm ở đầu giường lật sách, lo lắng nói: “Chân Tiệp dư bị thương, thậm chí cả thẻ ngọc cũng bị thu hồi. Ngày mai là đến ngày lật thẻ bài rồi, nếu như hoàng thượng lại chỉ định Triệu Mỹ nhân thì phải làm sao bây giờ!”

Cố Nghi thong thả lật sách: “Trời mưa thì mưa, mẹ lấy chồng thì mẹ cứ lấy chồng, đừng lo lắng!” Chắc chắn sẽ chỉ định Triệu Mỹ nhân thôi!

Đường tình của nam nữ chính đã bắt đầu tăng tốc được chưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-91-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Đào Giáp nhìn Cố Nghi vẻ mặt bình tĩnh, khó tin nói: “Tiệp dư không lo rằng nếu như hoàng thượng thật sự nhớ đến Triệu Mỹ nhân thì sẽ quên mất Tiệp dư sao? Trước đây Tiệp dư và hoàng thượng gần gũi như vậy, không khó chịu sao ạ?”

Cố Nghi đặt sách xuống, đọc một câu thoại: “Cuối cùng tình cảm cũng đã đặt nhầm chỗ…” Sau đó thở dài: “Hoàng thượng ban ân sủng, từ trước đến nay người khác đều không quyết định được. Đào Giáp, hoàng thượng đã ban cho ta vị trí Tiệp dư này, vậy ta cũng nên thấy hài lòng thôi.” Nghĩ kỹ lại thì vị trí này chắc chắn là do Tiêu Chó ban thưởng để an ủi cô.

Đào Giáp nhíu mày: “Tiệp dư… vẫn nên dưỡng thương cho khỏi đã, khi nào Tiệp dư khỏi hẳn, nô tì sẽ đi cầu xin Cao công công, xem có thể đem thẻ ngọc của Tiệp dư treo lại không…”

Cố Nghi “Ừ” một tiếng, rồi lại cúi đầu lật sách.

Buổi chiều hôm sau tại Thiên Lộc các, Hồ Y chính của Thái Y viện sau khi bắt mạch cho hoàng đế như thường lệ thì cúi mình định lui ra.

Nhưng hoàng đế gọi lại: “Hồ Y chính, hôm nay ngươi đã tới Hà Lạc điện xem qua chưa?”

Hồ Y chính đáp: “Bẩm hoàng thượng, vào giờ Tỵ, thần đã đến xem vết thương ở chân của Cố Tiệp dư rồi.”

Thấy hoàng đế im lặng, ông ta tiếp tục: “Vết thương của Cố tiệp dư đã đóng vảy, dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể hoạt động bình thường.”

Ông ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chỉ là…”

“Chỉ là… gì?” Hoàng đế hỏi.

Hồ Y chính thành thật bẩm báo: “Chỉ là sau khi Cố tiệp dư khỏi hẳn, e rằng sẽ để lại một vết sẹo dài…” Gặp mặt hoàng thường như thế thì không được lịch sự, về sau có lẽ khó hầu hạ hoàng thượng được nữa…

Tiêu Diễn khẽ “Ù” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Sau khi Hồ Y chính lui ra, Tiêu Diễn lại cúi đầu đọc tấu chương tiếp.

Cao Quý công công đúng lúc nhắc nhở: “Tổng quản Kính Sự phòng đã đến bên ngoài các, hoàng thượng cho truyền không ạ?”

Tiêu Diễn dừng bút, nói: “Truyền.”

Võ công công run rẩy cầm chiếc khay ngọc bước vào. Từ lần trước hoàng đế lật đổ thẻ ngọc, ông ta vẫn chưa dám vào chầu, vì vậy hôm nay đặc biệt cẩn thận, sợ rằng mình nói gì không đúng sẽ chọc giận hoàng thượng.

Tiêu Diễn đi xuống bậc thềm bằng ngọc, nhìn thấy quả thật trong khay đã rút ngọc bài của Cố tiệp dư ở Hà Lạc điện ra.

Loading...